Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Hắc thương, tính kế, Nguyên Cẩm Nhi bạch điều trong sóng

Ngày đăng: 14:55 30/04/20


Ánh đao múa may đánh thẳng tới phía trước, tên quý công tử kia vẫn không quên quay đầu hét lên để hai tên đồng bạn bắt lấy Tần Tự Nguyên trước. Ninh Nghị cầm Đột hỏa thương trong tay, tay kia đã lấy Hỏa chiết tử, nhưng nhất thời lùi lại vài bước nên không cách nào châm lửa cho thương được. Giữa đám người ở cửa kia, tên hán tử cao gầy đột ngột quay đầu mà xông về phía Tần Tự Nguyên. Mà giây lát sau, tên đại hán khôi ngô với dáng người cao nhất cũng chú ý tới bên này, y đoạt lấy binh khí từ mấy tên bên cạnh rồi vung chém mạnh mẽ, chỉ chớp mắt đã dọn ra được một con đường, kéo gần khoảng cách với Tống Thiên, hai người va chạm một đao.



Lúc này tên quý công tử kia đã vọt tới cạnh thi thể tên hán tử mặt sẹo, liếc qua thi thể thê thảm kia rồi nhìn sang Ninh Nghị đang không có cách nào chạy tới chỗ cửa cứu viện kia, vô cùng dữ tợn hừ lạnh, vung thanh cương đao định xông lên. Ninh Nghị lúc này cũng định buông hỏa thương thì lại đột nhiên nghe tiếng cô gái ở bên cạnh la lên.



- A.........



Rầm một tiếng, hai bóng người lại đụng tới chiếc cửa sổ bên bức tường đã vỡ tan tành kia, rơi xuống sông Tần Hoài đang giữa tháng hai Âm lịch này.



- Cẩm Nhi.....



Đúng là Cẩm Nhi thấy Vân Trúc bị thương nên khóc lóc lao đến, thế nhưng lại đụng phải tên quý công tử kia cùng lao xuống. Lúc này có chỗ còn băng tuyết chưa tan hết, trời rét đông lạnh, nước sông lạnh lẽo, một cô gái bình thường sao có thể chịu được. Ninh Nghị hoảng sợ, vội ngó đầu nhìn xuống mặt sông, Vân Trúc cũng bò dậy.



- Cẩm Nhi không sao đâu, huynh đi giúp Tần lão đi...



Theo ý của Vân Trúc, đám người này hung hãn như thế, nếu Ninh Nghị có thể tránh được là tốt nhất. Nhưng mong muốn chỉ là mong muốn, nàng cũng biết được chuyện này nặng nhẹ thế nào, vội nói lời này xong cũng nhìn xuống chỗ vỡ trên mặt sông kia, ở chỗ đó sóng nước hỗn loạn, hai người rơi xuống nhưng lại chẳng thấy đâu nữa. Ninh Nghị liếc vài cái rồi quyết tâm chạy tới cửa. Chạy được vài bước thì nghe Vân Trúc kêu:



- Cẩm Nhi.



Nhưng hắn cũng không chạy lại xem Cẩm Nhi thế nào.



Từ lúc biến loạn đột nhiên xảy ra cho đến bây giờ, tính ra thì mới chỉ khoảng một phút. Ở chỗ cửa kia đã hỗn loạn không chịu nổi, đánh đấm chém giết, mấy vị khách lúc đầu vốn định lao ra cũng chạy vào trong này. Ninh Nghị lấy Hỏa chiết tử ra vẫy vẫy vài cái, làm cho ánh lửa sáng lên, nhưng muốn chạy sang bên đó thì liên tục bị đám khách chạy trở về kia ngăn trở, nhất thời không thể chạy tới được.~Webtruyen.Com~



Trong hỗn chiến kia, tên đại hán khôi ngô có dáng người cao nhất đã giao thủ với Tống Thiên vài lần. Ở trong đám người hỗn loạn kia nên nhìn không rõ, nhưng tóm lại là vì bảo vệ Tần lão nên Tống Thiên rơi vào thế hạ phong. Ninh Nghị rống lên:



- Tránh ra! Tránh ra!



Nhưng nào có tác dụng. Hắn giơ cây Đột hỏa thương kia ngắm về phía đối diện:



- Trợ thủ cho ta!



Tên hán tử cao gầy tay cầm song đao kia cũng nghe được tiếng la của Ninh Nghị, trên mặt gã là máu tươi trông thật dữ tợn, quăng một đao về phía Ninh Nghị. Đám người thì đông, Ninh Nghị chen sang bên cạnh một cái, thanh cương đao kia cũng đâm vào cánh tay của một người ở phía trước, lại là tiếng kêu rên hỗn loạn.



Hán tử cao gầy không sợ Ninh Nghị ở trong đám người xa như vậy nổ súng, căn bản không đủ độ chính xác, lại có nhiều người ở giữa như thế. Nhưng y nhận ra tên quý công tử đã không đi theo Ninh Nghị nữa, không biết là đã xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng há miệng hét to:
- Ta gọi đại phu ngay đây.



- Ừ, ta mang Cẩm Nhi lên trước để muội ấy đổi quần áo, tắm rửa một cái.



Lúc này Vân Trúc tuy lòng hỗn loạn, muốn nói với Ninh Nghị một vài lời, nhưng dù sao Cẩm Nhi không thể chờ đợi lâu ở trong cái trạng thái này, nàng nói xong liền đỡ Cẩm Nhi rời đi. Cục diện hỗn loạn bên này, đám hỗn tạp kia đã có Tống Thiên xử lý, nhìn tên quý công tử đang hấp hối kia, Ninh Nghị hỏi Tần Tự Nguyên:



- Tần lão, đây rốt cuộc là người phương nào, ngài có manh mối không?



Tần lão cũng đang nhìn người nọ, ngẫm nghĩ một lát, vẻ mặt hơi phức tạp, cười rộ lên rồi lại thở dài:



- Đã nhiều năm không gặp loại chuyện thế này, đây.... sợ là người Liêu...



Ninh Nghị gật gật đầu, nghĩ cách ăn mặc của những người phương Bắc này, quả thật là tới từ bên nước Liêu, chỉ là bọn họ tuy vũ dũng nhưng hành động hôm nay thì dường như không hề tổ chức hay sắp xếp chính thức gì, thật là kỳ quái.



Hắn lại nhìn Tần Tự Nguyên, lúc trước còn cho là ông ta thanh nhàn là thế, sợ là khoảng thời gian này đúng là phong hồi lộ chuyển, không chỉ có người khen ngợi ông ta, mắng ông ta, bái phỏng ông ta, thậm chí lúc này người Liêu cũng tới ám sát ông ta, như vậy hẳn là những lời đồn phố phường kia e là có độ đáng tin không hề thấp.



Tranh chấp, xáo trộn giữa Kim và Liêu năm gần đây sợ là có ông già nhàn cư ở Giang Ninh nhiều năm này góp một phần sức lực... Ninh Nghị hơi cảm thán, nhưng xem thái độ của Tần lão thì nếu không xảy ra đại sự gì e là ông ta vẫn không mở miệng về chuyện này. Ninh Nghị không phải kẻ tọc mạch, cho dù có cảm thấy chuyện này gay cấn, thú vị thì hắn trước đây cũng không phải là chưa từng làm qua chuyện như vậy, lòng thấp thỏm thương thế của Vân Trúc và hình tình Cẩm Nhi, hắn lập tức xoay người gọi người đi mời đại phu, xem xét thương thế cho hai người kia quan trọng hơn.



Chuyện lúc xế chiều này, tất cả mọi người đều vừa lúc gặp dịp, mấy chục tên hỗn tạp không biết từ đâu đến đang ở cửa kia, Ninh Nghị gọi đại phu rồi mới hỏi, thế mới biết đây đúng là được người ta bảo tới đập phá Trúc Ký. Tống Thiên kia có địa vị không tính là thấp ở vương phủ, vừa trải qua chém giết sinh tử nên giờ vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng biết lần này mình đã lập được công lớn. Y bội phục Ninh Nghị đã quăng thương ban nãy không thôi, đồng thời cũng cực không vừa mắt đám hỗn tạp kia, y biết Ninh Nghị có quan hệ với Trúc Ký này, khẽ hừ nói:



- Cấu kết với thích khách hành hung bên đường, lần này không riêng gì bọn chúng, cả tên đầu sỏ sau lưng cũng đừng hòng trốn.



Y đương nhiên biết thích khách và đám người này không liên quan đến nhau, nhưng đã gặp phải thì cũng là đáng đời bọn chúng.



Bộ khoái quan phủ cũng đã tới, chỉ chốc lát sau, người của vương phủ, phủ Phò mã cũng chạy tới, dẫn đầu là Lục A Quý. Bọn họ áp giải tên quý công tử hấp hối kia đi, cũng móc ra được một ít đồ từ người gã, trong đó có cả văn điệp thông thương.



- Người nước Liêu.



Lục A Quý đưa văn điệp kia cho Ninh Nghị nhìn,



- Không ngờ được là lại có chuyện như thế này, Tần công đã ẩn cư bảy năm, tên kia... thật là khinh người quá đáng!