Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Nghi hoặc, bí ẩn
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Liêu cẩu ức hiếp Võ triều, lẻn vào Trung Nguyên ám sát mệnh quan triều
đình. Hôm nay Giang Ninh có thể nói rõ việc này, đại khái cũng là chỉ vụ ám sát phát sinh tại Trúc Ký. Ninh Nghị vì danh tiếng của cửa hàng Trúc Ký, mấy ngày nay đã dựa vào quan hệ của Lục A Quý để tuyên truyền đến
sôi sục, kích động. Bản thân hắn cũng vì quan tâm lo lắng cho hành tung
của hai kẻ đã chạy thoát kia, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, nên lúc
nghe được ba người kia nói chuyện, coi như là đã thu hoạch được chút tin tức rồi.
Lúc này hắn đang ngồi chăm chú lắng nghe, ba người
kia nói cơ bản đều là kẻ cầm đầu lợi hại ra sao, một đao bổ tới nhanh
thế nào, nên né tránh thế nào ..v.v..Tiểu Thiền cũng nghe được vài câu,
thì thầm hỏi Ninh Nghị:
- Cô gia, bọn họ nói tới chẳng lẽ là sự kiện của Tần gia lão gia gia sao?
Ninh Nghị gật đầu, sau đó đi sang bàn bên đó.
- Xin chào mấy vị.
Ba người thấy một gã thư sinh yếu đuối tới thì đều ngạc nhiên, lại nghe Ninh Nghị nói:
- Mới vừa rồi nghe nói tới chuyện người Liêu, là có liên quan tới vụ ám sát vừa rồi, tại hạ cũng đã nghe tới việc này, chỉ là không rõ xảy ra
chuyện gì, mấy tráng sĩ chắc hẳn cũng có tham gia, cái gọi là người hành hiệp trượng nghĩa, vì nước vì dân, tại hạ vô cùng bội phục đối với
những vị anh hùng hào kiệt như vậy, bởi vậy muốn nghe một chút về chuyện đêm qua, mong được mấy vị chỉ giáo một chút...
Hắn nói xong, lại bổ sung thêm:
- Ồ, tại hạ là Ninh Lập Hằng, cũng từng rèn luyện công phu quyền cước,
người giang hồ đặt ngoại hiệu là Huyết Thủ Nhân Đồ, xin ra mắt các vị.
Ninh Nghị vừa mới nhắc tới giang hồ, hết sức trôi chảy, khiến TIểu
Thiền đi theo sau vô cùng bội phục, đợi khi hắn nói tới Huyết Thủ Nhân
Đồ thì biểu hiện giật giật. Tiểu nha hoàn vẫn luôn cho rằng trên mặt cô
gia của mình dán thiếp vàng, vô lại tự thổi phồng danh hiệu của mình,
khoe khoang trong nhà thì không sao, thậm chí còn có người phối hợp một
chút, nhưng lúc này thấy hắn "vô liêm sỉ" lừa dối vài nhân sĩ giang hồ
như thế thì lập tức sụp đổ.
Ba gã giang hồ thấy cùng là người trong nghề, nghe Ninh Nghị nói xong thì vô cùng kính cẩn, cho là đó là
một tài tử nhiệt huyết yêu nước, đợi khi hắn nhắc tới danh hiệu Huyết
Thủ Nhân Đồ được người giang hồ tặng cho thì hết sức kinh ngạc nhìn
nhau, sau đó cùng đồng loạt trả lời:
có phiền phức gì, sẽ có người dốc toàn lực lượng bảo vệ hắn đấy. Hơn nữa ta bảo đảm hắn là người tốt. Thế nào, có phiền phức gì, chúng ta tìm
một nơi gần đây để trò chuyện được không? Cũng có thể xem phủ Phò mã có
thể nhận thay hắn được hay không?
- Người trong thiên hạ? Ân huệ?
Trong mắt Trần Phong hiện lên tia kinh ngạc.
- Ta biết hắn có chút tài danh ở Giang Ninh mà thôi, tuổi còn trẻ, không thể đảm đương được sự tán tụng của ngươi chứ?
Lục A Quý suy nghĩ một chút sau đó cũng bật cười một cách cổ quái:
- Không phải ngươi có thể tưởng tượng được đâu..Thế nào? Tìm một chỗ uống trà trò chuyện chứ?
Trầm mặc hồi lâu, Trần Phong nhìn y, cuối cùng mở miệng:
- ...Được!
****
Sắc trời sẩm tối, sau đó, một vầng trăng lưỡi liềm mọc lên.
Phủ Phò mã.
Chu Bội đã ăn xong cơm tối, mới từ bên Hoàng cô nãi nãi đi ra, đi ngang qua giữa đình viện đèn đuốc sáng trưng, chuẩn bị đến chỗ Phò mã gia gia thỉnh giáo học vấn một chút.
Hơn phân nửa thời gian của nàng là sống ở trong phủ Phò mã, bất luận đi đâu, hộ vệ gia đinh đều không
ngăn cản nàng, lúc này đi đến bên ngoài thư phòng của Phò mã gia gia,
nghe bên trong có giọng nói vọng ra ngoài.
- Bộ khoái? Vì sao bộ khoái lại theo dõi Lập Hằng?
Đây là giọng của Phò mã gia gia.
- Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Thỉnh thoảng nàng cũng ở chỗ này nghe Phò mã gia gia nói chuyện, cũng
có thể là chuyện cơ mật, đôi lúc Chu Bội sẽ nghe một chút, đôi lúc không muốn thành kẻ nghe trộm thì xoay người đi luôn, nhưng hôm nay, nàng dự
định sẽ nghe, vì vậy bèn ngồi xổm dưới mái hiên...