Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Lý Sư Sư
Ngày đăng: 14:55 30/04/20
Tháng hai Nông Lịch, xuân sắc tràn ngập, hai hàng liễu bên bờ sông Tần Hoài dạt dào ý xuân múa bay trong gió.
Sáng sớm ngồi trên tửu lầu ngay phố xá sầm uất đầu đường, thường thường có thể thấy cách đó không xa người đi đường qua lại tấp nập trên phố
Cát Tường. Phố Cát Tường này là nơi tụ tập thanh lâu nổi danh nhất Giang Ninh, trên đường lúc này có thể thấy không ít nam tử ngủ đêm từ bên đó
đi ra, có người còn chỉnh chang y phục ngay trên đường, thần sắc tương
đối hốt hoảng, đại khái là có việc, vừa chạy vừa khoác y phục, đương
nhiên, trường hợp như vậy cũng không phải là nhiều.
Trong
thời đại này, đi kỹ viện cặp kè dù sao cũng là chuyện bình thường, có
thư sinh học sinh thần thanh khí sảng gật đầu chào hỏi bằng hữu quen
biết ở trên đường, sau đó sóng vai cùng nghị luận hỏi han nhau xem đêm
qua ở với vị cô nương nào, tiến triển ra sao, cũng có người phong thái
nho nhã phong lưu, bề ngoài như chính nhân quân tử, không nhìn ra có gì
khác trong đó.
- Ồ, Tiểu Thiền, ngươi nhìn tên kia kìa, mua
cháo thịt, hẳn là mua cho thê tử và con nhỏ của mình ăn, là kẻ biết lo
cho gia đình đấy.
- Vậy vị công tử kia thì sao? Nhìn có vẻ
không giống, cô gia cũng không bởi vì người ta từ bên kia đi ra thì nói
người ta như vậy chứ.
- Ngươi không hiểu rồi, biểu hiện bề
ngoài tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng khí sắc thái độ của nam nhân
buổi tối ngủ nhà mình khác hẳn với nam nhân mà tối không ngủ tại nhà
đấy.
Ninh Nghị ngồi ở cửa sổ lầu hai, ném một hạt lạc vào miệng.
- Cô gia nhìn là biết thế sao? Vậy có thể chỉ cho Tiểu Thiền được không?
- Ngươi muốn thế à?
- Để sau này nếu cô gia ở lại thanh lâu không về, thì Tiểu Thiền nhìn là có thể nhận ra ngay.
- Hử.
Hai ngày nay sở dĩ vô cùng buồn chán mà hắn chạy tới tửu lâu quan sát
những người đi đêm không về ngủ, đồng thời cũng bởi vì phát hiện điểm
tâm của tiểu lâu này cũng khá ngon, Tiểu Thiền cũng không có việc, nên
đi theo. Lúc này hai người đang ngồi trước cửa sổ chỉ trỏ, thì chợt phát hiện ra một người.
- Cô gia cô gia, ngươi nhìn lão công công kia cũng từ trong thanh lâu đi ra kìa.
- Sao ngươi thấy được?
Thanh âm của nàng của rất nhỏ. Nếu người bình thường nghe được câu nói
này của Ninh Nghị, sẽ cho là hắn quá tự cao, sẽ cười chế nhạo hắn. Phản
ứng của Tiểu Thiền lại ngoài dự liệu của hắn, hắn ngẩn ra, sau đó cũng
chỉ cười lắc đầu, nhưng trong lòng cũng bất chợt nghĩ Lý Sư Sư này không biết so với Cẩm Nhi, Vân Trúc thì thế nào?
Ý nghĩ này của
hắn không phải là bởi vì nhân tố danh kỹ, mà thật sự là bởi vì Lý Sư Sư
quá nổi tiếng, nói vậy bản lĩnh ca vũ từ khúc của nàng hẳn cũng cực kỳ
thâm sâu. Ninh Nghị vốn không cảm thấy hứng thú đối với khúc nghệ ca vũ
cổ đại, nhưng từ sau khi nghe Vân Trúc đàn một lần thì đã thay đổi, biết người lợi hại chung quy thật sự lợi hại. Đương nhiên, đây cũng là bởi
vì sau khi Vân Trúc nghe chỉ bảo của hắn, đã cải biến một chút về xướng
khúc của mình theo ý tứ của hắn.
Nguyên Cẩm Nhi không muốn
biểu diễn vũ đạo trước mặt hắn, dù sao từ lúc hoàn lương, nghĩ không có
khán giả nào có giá trị nữa, đồng thời cũng không muốn lấy lòng xú nam
nhân là hắn, nhưng từ vài lần thấy ca vũ, đúng là vẫn còn rất yêu nghề.
Mỗi khi không có Ninh Nghị ở đây thì nàng tự biểu diễn trước mặt Vân
Trúc, khi tâm tình cởi mở, linh cảm bung ra, nàng còn phát triển vũ đạo
mới để Vân Trúc xem, khi Cẩm Nhi biểu diễn xong, Vân Trúc liền mô phỏng
bắt chước theo một lần.
Bản lĩnh hai người tương đương, Vân
Trúc giỏi về nhạc khí đàn hát, thì Cẩm Nhi lại giỏi về vũ đạo. Chỉ là
khi nàng múa lại không có người tấu nhạc chỉ có thể để Ninh Nghị quan
sát ưu mỹ vận luận thân thể tay chân, bình thường nếu biểu diễn lâu hơn
một chút, thì Nguyên Cẩm Nhi sẽ trở về, lớn tiếng quấy rối, kháng nghị
Vân Trúc đã dùng vũ đạo của nàng để lấy lòng tình lang, là hành vi trọng sắc khinh bạn đáng hổ thẹn. Kỳ thật Vân Trúc lịch sự nhã nhặn, còn Cẩm
Nhi thì hoạt bát hiếu động, nên lúc biểu diễn vũ đạo cũng có khí chất
khác biệt nhau.
Vài tên thư sinh bên này đang nói chuyện liên quan tới Lý Sư Sư, bên kia, lại có ba nam tử đang lên lầu thang, dưới
sự chỉ dẫn của tiểu nhị, ngồi xuống ngay bên cạnh. Ba người đều mặc quần áo ngắn, mang theo binh khí, có một người trong đó còn bị thương, xem
ra đều là nhân sĩ giang hồ, lúc ngồi xuống thì gọi cơm luôn.
- Mẹ nó, bố trí mười người mai phục, vậy mà lại để mấy tên người Liêu chạy thoát, thật là xui mà!
- Không thoát được đâu, Trình lão gia tử của Bách Đao Minh đã đích thân đuổi theo, bày thiên la địa võng rồi, có sự phối hợp của quan phủ nữa,
đám Liêu cẩu này dám vào Trung Nguyên ám sát người, nếu còn có thể toàn
thân thoát ra, vậy thì Trung Nguyên chúng ta bị người ta coi thường rồi.
- Nhưng tên đầu lĩnh người Liêu kia cũng thật lợi hại, có thể hạ sát
rất nhiều người giỏi bao vây chung quanh thoát ra ngoài.
Nghe vậy, Ninh Nghị nhíu mày, đầy lo lắng....