Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Bạn cũ tình cờ gặp lại

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Ánh mặt trời xen qua những kẽ hỡ của tán cây, chiếu thẳng lên

tảng đã đặt trước cổng nhà, nó cũng khiến nụ cười cùng hình dáng của ba người nhuộm chút ánh vàng kim, từ xa nhìn lại

thì nghiêm nhiên sẽ thấy trong ý xuân dạt dào trong tháng hai,

lại có cảnh tượng vui vẻ giữa bằng hữu cũ gặp lại.



- Bởi

vì năm đó phụ thân được thăng chức, tại hạ cũng phải đi theo

phụ thân đến Biện Kinh… Gia phụ bây giờ đang đảm nhận chức cụ

Chủ sự của Hộ Bộ… Lúc đó mới đến Biện Kinh, vì chưa quen

cuộc sống nơi đó nên tiểu đệ thường làm ra những trò khiến

người ta phải chê cười. Chẳng qua nói đi thì cũng phải nói

lại, cuộc sống ở kinh thành quả nhiên không giống như ở Gianh

Ninh chúng ta, khác ở đâu thì thật sự khó mà nói rõ được.

Ninh huynh nếu có lúc nào đến đó đi du lịch, thì hãy thử cảm

nhận xem, lúc đó, tiểu đệ cũng xem như là chủ nhà, nhất định

sẽ tận tình đãi huynh một bữa…



- Kỳ thực thì việc

vui mừng lớn nhất khi đệ đến Biện Kinh, chính là… gặp lại

Vương huynh. Chắc có lẽ Ninh huynh không biết, thực ra thì quê

gốc của Vương… Vương huynh là Biện Kinh, nếu nói ai là chủ nhà

thì hẳn phải là huynh ấy mới đúng. Trong đoạn thời gian mới

đến, tiểu đệ cũng phải nhờ Vương huynh chiếu cố không ít, ha

ha… à, xem bộ dáng của Ninh huynh thì cuộc sống của mấy năm

vừa qua giống như cũng không có quá nhiều biến đổi nhỉ?...



Líu ra líu trò chuyện một hồi, thì người có biểu hiện nhiệt tình nhất chính là cái gã Vu Hòa Trung này. Trong giọng điệu

của gã cũng biểu thị ra sự tự hào đối với thân phận quan viên của phụ thân gã hiện nay. Phẩm cấp của Chủ Sự Hộ Bộ chính

là từ lục phẩm trở lên, thực ra thì cũng không tính là lớn,

nhưng đối với bình dân mà nói, thì đấy đã là một vị đại quan đủ để cho họ phải ngưỡng mộ.



Giống như Ninh Nghị vốn chỉ là một tên thư sinh hủ nho, là kẻ ngốc tử, sợ là dù hắn có đọc sách cả đời thì cũng không thể với tới. Mà Vu Hòa

Trung lại có phụ thân làm Chủ sự Hộ bộ, gia đình cũng có

chút tiền dư thừa nên chỉ cần dựa vào quan hệ của phụ thân gã và tiền bạc thì việc kiếm được một chức vụ có quân hàm thì cũng không phải là điều quá khó. Ở thời đại nào thì tất cả mọi người đều có thể mạnh vì gạo, bạo vì tiền, vì vậy chỉ có tiền bạc và quyền lực thì mọi việc đều có thể giải

quyết.



Mọi người trò chuyện một hồi thì Vu Hòa Trung

cũng cảm giác được Ninh Nghị đối với chuyện quá khứ cũng

không nhớ bao nhiêu, bằng không ngay cả với nữ tử họ Vương nhất

định sẽ có ấn tượng. Vì thế, Vu Hòa Trung lại thuận miệng

hỏi thăm vài câu về tung tích của những gia đình cũ xung quanh

cái hẻm này, Ninh Nghị quả nhiên không có chút thông tin nào,

gã cười nói:



- Huynh còn nhớ Trần Tư Phong không? Năm

ngoái y mới học cao trung, bây giờ cũng đã nhậm chức ở Hộ bộ, lúc nào Ninh huynh tới Biện Kinh chúng ta có thể đi tìm y để

tụ tập.



Vu Hòa Trung biết, trước đây Trần Tư Phong là người bạn thân thiết nhất của NInh Nghị.



Trong lúc ba người cùng nhau cười nói, Vu Hòa Trung thấy Ninh

Nghị thỉnh thoảng mới nói chen vào vài câu thì cho rằng Ninh

Nghị do khoa cử không mấy thuận lợi, cuộc sống cũng có chút

kham khổ nên mới trầm lặng như thế. Nghĩ thế nên giọng điệu

của Vu Hòa Trung càng thêm tự đại, nhất là ở trước mặt nữ tử

họ Vương nên càng muốn thể hiện, đây cũng là điều thường tình

nơi nhân thế, Dù sao trong tâm mỗi người đều muốn đạt được một

chút hư vinh, đứng trước mặt của những kẻ hèn kém, trừ phi

bạn là quân tử chân chính, hạng người mà trong vạn người chưa

chắc đã có một, nếu không sẽ cũng giống như Bộc Dương Dật,
cũng rất tốt, mấy năm qua e là cũng không sống ở căn nhà kia

nữa đâu.



- Hừm, hiện giờ ta cũng không quen biết nhiều

người ở chỗ này nên cũng không biết nhiều chuyện. Chỉ là lúc

nãy có trò chuyện với một tên tài tử ở đây, nghe y nói chủ

nhân của ngôi nhà kia là người ở rể, nhà gái là một thương hộ giàu có nhất vùng này, gia đình nghe nói rất khá giả…



Nữ tử họ Vương quay đầu lại nhìn căn nhà lúc nãy ba người đứng nói chuyện:



- Thật không tệ…



- Khặc, vừa rồi ta nhìn thấy bộ dạng dơ dáy của hắn nên cũng không hỏi chuyện khoa cử của hắn, nhưng bây giờ đã biết hắn

là người ở rể thì e là không có cách nào để dự thi rồi…

nhưng khó có thể ngờ hắn lại chấp nhận đi ở rể, ài…



Vu Hòa Trung thở dài.



- Cuộc sống của mỗi người, đại khái cũng sẽ có lúc gặp

phải tình huống thân bất do kỷ…



- Ừm, qua mấy ngày nữa ta sẽ trở về, hỏi đường huynh

về tình huống của những người sống trước đây xem sao. À, Sư Sư, muội xem mấy ngày nữa đám người chúng ta có nên lấy danh

nghĩa gặp lại bạn thân ngày xưa để mời hắn đến tụ tập một

hôm, được không? Nói không chừng cuộc gặp mặt này còn có thể

có một ít chỗ tốt cho hắn đấy.



Sau khi Vu Hòa Trung nói

mấy lời này thì ánh mắt vẫn tập trung tên người nữ tữ được

gọi là Sư Sư, nhưng chỉ thấy nàng lắc đầu khe khe, mỉm cười

nói:



- Nếu huynh và Trần Tư Phong tìm hắn để gặp mặt

thì mới có lợi cho hắn, chứ với thân phân của ta mà hắn lại

là người ở rể, tốt nhất thì không cần tìm thêm phiền toái cho người ta. Huống hồ ta cũng chỉ là tiện đường nên mới quay lại chỗ cũ thăm qua một chút, chứ không muốn áo gấm vinh quy, lúc

nãy… cùng hắn nói mấy lời, kỳ thực bản thân ta cũng cảm thấy không quen thuộc lắm



Nghe xong mấy lời này. Vu Hòa Trung cũng chỉ có thể nở nụ cười:



- Cũng được, … thôi thì việc này… cứ như vậy đi…



Hai người vừa nói vừa xoay người đi, một lát sau, bóng họ đã biến mất ở bên kia dãy phố.



Lần tình cờ gặp mặt này cũng không có ấn tượng quá lớn với Ninh Nghị, nhưng hắn cũng không hề nghĩ tới, không lâu sau lần

trò chuyện này, ba người lại có cơ hội gặp mặt nhau lần nữa.



Trời cũng đã xế chiều, lúc vừa về đến Tô gia, hắn đã thấy

trưởng tử của Tần tự Nguyên là Tần Thiệu Hòa chờ hắn đã lâu. Y chỉ nói rõ tên họ của mình, lấy thân phận người bình thường

đến bái phỏng Ninh Nghị chứ cũng không phải là lấy quan chức

đến để gặp mặt, bằng không không biết Tô gia sẽ náo nhiệt đến

mức nào nữa.



Mấy ngày trở lại Gianh Ninh, vị nam tử

trung niên làm quan Tri Châu này cũng có rất nhiều việc phải xử

lý, cũng có rất nhiều người muốn bái phỏng. Mấy ngày trước

Ninh Nghị cũng đã bỏ lỡ một lần gặp mặt y. Hôm nay rốt cuộc

cũng có chút thời gian, nên một mực chờ ở Tô gia đợi đến khi

Ninh Nghị trở về. Lần này y đến là để gặp mặt Ninh Nghị và

nói lời cảm tạ.