Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Phác thảo

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Đào bắt đầu chớm nụ xuân, dương liễu buông rũ xuống mặt hồ. Ở

bên bờ sông Tần Hoài, tiểu viện ở trong ngõ Ô Y cũng đón thêm

vài vị khách vừa mới tới.



Ngõ Ô Y ở Tần Hoài từ

trước tới nay đều là chốn cần phải đến nếu như bạn muốn tham

quan thành Giang Ninh. Ngõ Ô Y cũng cũng không tính là rộng càng

không thể so với miếu Khổng Phu tử hay xa hoa bằng phố Chu Tước, chính bởi vậy mà nơi đây lại ít mang âm hưởng của thế tục, rất

nhiều nhà văn tụ tập ở đây cùng phong lưu khoái hoạt, trăm ngàn năm qua là chỗ vui chơi của nhiều văn nhân mặc khách:



- Tích viết vương tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia.



DN:



Én lầu Vương Tạ thuở nào



Bay giờ lưu lạc bay vào nhà dân



(Ô Y Hạng – Nguyên tác: Lưu Tích Vũ)



Nơi đây đã phong lưu từ thời Đông Tấn, ngàn năm trôi qua, đã

biến cái hẻm nhỏ này thành một địa điểm không thể quên của

mỗi người. Ở trong hồi ức của mỗi người khi du lãm qua đây,

nếu nói thanh u như trong trí tưởng tượng của bọn họ trước khi

đến thì đó là chuyện không thể nào.



Như lời của hai

câu thơ trên thì hiện tại đây là nơi cư trú của Vương Tạ. Nên

chỉ có những người có tài năng trác tuyệt mới được ở lại

đây, nhưng nói thì nói thế chứ lúc ấy chỗ này một tấc vàng

cũng không đủ để mua một tấc đất. Vì thế chỗ này danh khí

rất lớn, chỉ người có thân phận hiển hách hoặc những nhà đại phú quý mới mua được đất để xây nhà ở đây. Còn nếu chỉ là

một tên nhà giàu mới nổi có tiền mà muốn mua một mảnh đất để có thể bắt chước các nhà quý tộc khác, mà không quen biết

với chốn quan trường thì rất khó. Bởi vậy tuy diện mạo của

tiểu viện trước mắt này có vẻ xấu xí nhưng trên thực tế nếu

có thể ở chỗ này mua đất thì nhất định sẽ là người có bối

cảnh.



Nhìn thoáng qua thì đình viện này có chút cổ

sơ, vẻ đẹp bên ngoài dường như bị thu vào bên trong, nhưng trên

thực tế bố cục của tiểu viện lại thể hiện nét đẹp nội tâm

của chủ nhân ngôi nhà. Bố cục của đình viện cũng khá tinh

xảo, không quá xa hoa nhưng lại tràn ngập khí tức văn chương, đồng thời lại toát lên hơi thở của cuộc sống. Phía sau tiểu viện tiếp

xúc với con sông, phong cảnh cũng xem như bình thường, nhưng trên

thực tế thì tầm nhìn lại rất tốt, liếc mắt một cái cũng đủ

làm cho người ta vui vẻ thoải mái.



Lúc này trong viện còn có mấy người đang đưa đến vài thứ, các gia nhân đang dọn

dẹp tấp nập. Một nữ tử tuổi trung niên mặc một bộ y phục màu xám sau khi cau mày quát mắng bọn gia nhân vài câu, bà đi vào

gian phòng gần sông nhất, đứng trước cánh cửa nhìn thoáng vào

trong phòng.



Lúc này ngồi ở trước gương đồng là một nữ

tữ đang giả làm nam trang, thả mái tóc buông xuống dưới, đang

ngồi tự trang điểm.


vui và phiền não trung đẳng. Sư Sư lớn như vậy rồi, nhưng cũng không biết thượng đẳngg, hạ đẳng hay trung đẳng là gì nhưng vẫn luôn có phiền não của mình. Nếu cẩn thận lục tìm cũng có chuyện

khiến con phải vui mừng, chính là con đã có thể làm cho mấy

người Vu đại ca cảm thấy mình cũng là người thượng đẳng. Con

đã làm cho người khác thỏa mãn và vui vẻ, thế thì ta cũng đã

làm một việc có ích rồi…



Mẫu thân, người nói con nên

ngừng những việc này, ta cũng biết ở trong mắt mẹ, Vu đại ca bọn họ không thể so sánh được với những vị đại tài tử kia. Con

đương nhiên cũng thích cách ăn nói đầy thi vị, hay những kiến

giải tài hoa của mấy người Chu đại ca. Nhưng con thích Vu đại ca không phải vì những chuyện này, con thường xuyên qua lại với

huynh ấy bỏi vì Vu đại ca là người con quen biết từ nhỏ. Gặp

người quen cũ có gì không đúng chứ? Đã là người thì ai mà

chẳng có khuyết điểm này nọ, người nào cũng có sở trường

riêng của mình, chẳng qua cũng chẳng có mấy ai xứng đáng được

gọi là đại thiên tài. Ai có thể quen biết với hạng người thiên tài Chu đại ca, Quý đại ca, Đào đại ca từ nhỏ chứ? Chẳng

phải trước kia con từng bị người khác gọi là đầu củ cải, Vương

gia đầu củ cải… Lý gia đầu củ cải…



Lý ma ma nhíu mày:



- Khi đó con cũng đã rất đẹp, mà đầu củ cải (trên to dưới nhọn) cũng không phải là xấu xí…



Lý Sư Sư vẫn chăm chú vẽ tranh, cũng không trả lời:



- Con cùng với Vu đại ca quen biết đã lâu, qua lại thường xuyên

cùng huynh ấy, có đôi khi cũng có cảm giác phẩm hạnh của mình quá cao thượng, cho dù là người quen biết cũ cũng có thế không rời không bỏ. Bọn họ cũng có thể nói như vậy: ‘A, ngươi xem

Lý Sư Sư cùng Vu Hòa Trung hợp lại cũng không tệ nhỉ? ’ ‘Ta

cũng không rõ nữa, bởi vì huynh ấy quen biết với nàng từ nhỏ

cho nên họ khá là quan tâm nhau.’. Bọn họ đối với con rất tốt,

nên con cũng có cảm giác rất vui vẻ.



Nàng nói xong thì cười rộ lên:



- Mẫu thân, người cũng biết, từ nhỏ con đã bắt đầu đã học

đàn, con rất thích nghe những lời khen ngợi, con cũng là người

thích hư vinh mà …



-Tất cả đều chỉ là quan điểm của con chứ không được thực tế chứng minh, nhưng thôi thì cho qua…



Lý ma ma xoa trán, thở dài nói:



- Không nói chuyện này nữa, con thích làm như thế nào thì cứ

làm như vậy đi… Ừ, mà hôm nay các con đi thăm ngõ nhỏ bên kia,

nhìn thấy những gi?



- Vẫn như cũ thôi, so với trước

kia cũng không có gì thay đổi, đáng tiếc là lão công công trước kia dạy đàn cho con đã mất…



Cái bút lông trong tay

nàng qua lại đều đặn, trong thời gian nói chuyện, nàng đã vẽ

gần xong toàn bộ cái ngõ nhỏ mới đi thăm về, nàng nghĩ nghĩ,

liền điểm thêm mấy bóng người.



- À, còn gặp thêm một người quen biết trước kia nữa…