Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Phác thảo
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
- À, chỉ gặp được một người quen cũ trước đây thôi.
Ánh tà dương bắt đầu chiếu xuống khắp thế thế gian, trong
phòng nhỏ ven sông, cây bút trong tay nữa tử hơi ngừng lại một
chút, sau đó lại tiếp tục uyển chuyển di động.
Cách
đây mấy năm, Lý Uẩn có gửi nuôi một vài đứa trẻ ở trong cái ngỏ
nhỏ kia, để chúng cùng nhau họa đánh đàn và ca hát. Bởi vậy
Lý Uẩn đối với chỗ đó cũng có chút ấn tượng, lúc này bà nghe Sư Sư nói có gặp lại người quen cũ thì lại liên tưởng đến Vu
Hòa Trung, cau mày hỏi:
- Trước đây quen biết sao? Ai vậy?
- Trước đây hắn cũng ở trong cái hẻm nhỏ đó, là một cậu bé
cả ngày chỉ biết đọc sách. Phụ thân hắn là một nhà nho hủ
lậu, thường ngày vẫn hay tranh cãi cùng với mấy người trong
nhà, theo như con nhớ thì hắn họ Ninh…
- Ồ.
Lý ma ma nghe xong thì liền nhớ lại:
- Đứa bé kia cũng không phải là hạng người ham học, cả ngày
bị phụ thân hắn mắng mỏ, bị mắng nhiều tới nỗi khiến hắn
phải choáng váng, ta nhớ lúc chúng ta rời đi thì phụ thân hắn
hình như cũng qua đời. Hắn còn ở chỗ đó sao? Sao con lại nhận
ra hắn được.
- Con cũng không nhận ra, so với trước kia
hiện tại hắn đã thay đổi khá nhiều. Nhưng lúc con gặp hắn thì hắn vẫn ngồi trước cổng nhà trong tay cũng cầm một quyển
sách, phong thái y hệt như lúc xưa. Nên con mới đi tới hỏi thăm
thì mới biết chính là hắn.
Nữ tử vẫn mãi mê vẽ bức
tranh, tay nàng di chuyển thoăn thoắt, chỗ này điểm chỗ kia
phác, càng ngày càng nhìn rõ đấy chính là phong cảnh tú lệ
của cái hẻm nhỏ mà lúc trước nàng từng sống. Tuy ý cảnh có
vẻ khá là mới mẻ nhưng vẫn thiên về tả thực nhiều hơn, phong
cách bức tranh này cũng giống như các thể tranh truyền thống.
Kỹ năng để vẽ bức tranh này cũng không thể xưng là đăng đường
nhập thất, có lẽ là nàng không được bậc thầy nào truyền thụ
kỹ năng vẽ mà chỉ là tự mình mày mò dựa vào thiên phú của
bản thân để lĩnh ngộ. Nhưng nếu như có thể vẽ được đến trình
độ này cũng đủ chứng minh một điều: thiên phú nàng không tệ.
Chỉ là trong cái hẻm nhỏ trông có vẻ gọn gàng sạch sẽ tuy
có ba người đang cùng nhau nói chuyện nhưng hình dáng của một
người nào đó lại có chút mơ hồ. Thân hình người đó nàng chỉ
tùy ý điểm vài nét bút nên không thể biết rõ hắn là người
lớn hay là một đứa trẻ:
- Nhìn hắn nói chuyện thì hoàn
toàn không giống với hài tử chỉ biết cắm mặt đọc sách trước
kia. Nhưng con nghĩ đi nghĩ lại thì lại không biết khác nhau ở
điểm nào, cũng có thể con đã nhìn nhầm. Lần nói chuyện này,
tất cả đều là Vu đại ca nói, còn hắn cũng không có bao nhiêu
lời.
Lý ma ma nghe vậy thì có chút hoảng sợ:
- Sư Sư, không phải con lại nhớ tới… nhớ tời tình nghĩa năm xưa đấy chứ…
Nữ tử lắc đầu cười:
- Những người quen biết từ thuở nối khố nhiều như vậy, kỳ
thực cũng không có bao nhiêu người giàu tình cảm, ở nơi đất
khách quê người, trước đây quen bết âu cũng là duyên phận, cũng
không đáng để quan tâm lắm… Hơn nữa nghe nói hắn đã đi ở rể,
nhà gái hình như là một thương gia giàu có nhất vùng này. Con
cùng Vu đại ca may mắn gặp mặt một lần khiến cho Vu đại ca cao
hứng không thôi, nhưng con cũng sẽ không lại đi gặp hắn, nói
không chừng như thế sẽ gây thêm phiến toái cho hắn nữa. Gặp mặt một lầm coi như đã hết duyên hết phận, sau này chắc cũng sẽ
không gặp lại nữa đâu.
- Nếu như thế thì tốt.
trọng của Tần gia đến bài phỏng, hơn nữa trong lễ mừng năm mới người của Tần gia cũng đến khiến cho nàng cảm giác được
tướng công của mình rất lợi hại, lại có thể quan hệ được với vị lão nhân gia này. Nhưng cảm giác lúc đó cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy tướng công có thể quan hệ với người ta đã
không dễ nên mình đừng nghĩ nhiều làm gì, đành để cho những
đấng mày râu tự giải quyết. Nhưng lúc xế chiều đối phương quả
thực đã đến nhà mình bái phỏng, lúc đấy nàng mới biết dược
ý nghĩa quan trọng của cả sự việc.
Xưa nay Tô Đàn Nhi
nhìn mọi việc bình thường đã quen mắt, cũng không phải là
không có cơ hội để giao thiệp với những vị đại quan, nhưng chung quy cũng chỉ là hợp tác dựa trên lợi ích đôi bên chứ không
tính là thân thiết gì. Người bình thường thì không thể nào
hiểu nổi tại sao Tô gia lại khát vọng có quyền lực đến mức
như vậy, cuối cùng thì có thể đạt được gì đây? Thói đời
thường là như vậy, lúc ngươi đã có tiền thì sẽ thích quyền
lực, muốn vươn lên sống trong tầng lớp xã hội cao hơn. Tô Dũ bỏ nhiều tâm huyết như vậy để làm Dự Sơn thư viện, mục đích cuối cùng cũng chính là như vậy.
Hiển nhiên, Tô Đàn Nhi
cũng biết không thể trông cậy vào loại quan như Tô Mậu, biết gã làm ô dù cho toàn bộ Tô gia cũng chỉ vì lợi ích của chính
mình. Nhưng, nàng cảm thấy thái độ của Tần Thiệu Hòa lúc xế
chiều tới đây bái phỏng khác với những người chỉ dùng lợi
ích để trao đổi, có thể nói là khác biệt to lớn.
Tần
Thiệu Hòa hôm nay đã nắm đại quyền trong tay nhưng lại không có
thái độ như những kẻ kia, hơn nữa y còn nhận ân cứu mạng của
tướng công, nên hôm nay y tới đây với tinh thần của một người
bằng hữu. Nếu như thế thì thật tốt, nói không chừng có thể
liên kết hai nhà ấy chứ.
Trước đây bất luận thương
trường có biến đổi như thế nào, có thể thông quan quan hệ với
người nào, hoặc có thể nhờ cậy được vị đại quan nào, nàng vẫn
chỉ cảm thấy gia tộc của mình chỉ là một thương nhân, cùng
lắm thì cũng chỉ có thể biến Tô gia thành đại thương nhân,
nhưng hiện tại cảm giác ở trong lòng nàng lại hoàn toàn khác.
Nàng cố gắng trấn tĩnh để xem hết số sổ sách nhưng thật sự
không thể kìm nén được, mà Quyên nhi ở bên cạnh cũng mơ hồ
biết được thân phận của đối phương, và dường như cũng biết cảm giác của nàng bèn nhỏ nhẹ nói.
- Tiểu thư, vị Tần lão
gia kia có phải là Tri Châu của Giang Châu không? Cô gia trò
chuyện với y có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
- Đúng vậy.
Tô Đàn Nhi gật gật đầu.
- Nếu để cho người khác biết Tần lão gia dùng thân phận như
vậy dến nhà chúng ta bái phỏng, mà đối với y Cô gia còn có ân cứu mạng, thì không biết họ có hâm mộ đến chết hay không nhỉ? Nhất là chi thứ hai …
- Ngươi cẩn thận cái miệng đấy.
Tô Đàn Nhi nhàn nhạt cắt ngang lời Quyên nhi:
-Tướng công cùng với Tần tri châu chẳng qua chỉ là dùng lễ
quân tử để tri giao, giữa họ không hề có chút lợi ích nào, các
ngươi chớ có rêu rao chuyện này ra bên ngoài, không thì lại làm
hỏng mất giao tình của bọn đấy, biết không?
- Biết rồi!
- Chẳng qua…
Tô Đàn Nhi đặt cây bút lông ở bên môi, suy nghĩ một chút:
- Tiết lộ chuyện này với chi thứ hai một chút cũng không
thành vấn đề, nhưng nhớ là phải có chừng mực, chớ để bọn
chúng nói chúng ta chỉ biết khoe khoang.
- Vâng.
Hai nha hoàn nhìn nhau, cười cười, những chuyện khoe khoang tất
nhiên là có chừng mực, chuyện này đúng là sở trường của hai
nàng rồi.