Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Miếu sơn thần (2)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20






- A.



- Phạch



Tiếng

gió dường như phấn kích thêm, trường đao bị đại hán da đen phẫn nộ gầm

lên vung tay đập mờ, bao cổ tay bằng sắt giao kích với phong đao, mạnh

đến nỗi phát ra những tia lừa, ánh đao bay về đỉnh miếu, trong miếu đố

nát, ngọn lừa bị kích lay động điên cuồng, xoay tròn, bên trong miếu đen mịt, bụi bậm và sức gió dường như đang cuốn một bóng người tiến vào, Cự hán da đen quay người lại, trong những âm thanh ầm ầm vang lên trong

không trung, ánh sáng trong miếu đồ nát tối sầm lại, bóng dáng của hai

đạo nhân phản chiếu trên tường đánh nhau kịch liệt, người đến mang theo

tư thế dữ dội cùng nhuệ



khí xông lên, trong nháy mắt đã đánh ra bốn

quyền với Cự Hán đó, khiến cho Cự Hán đó phải lùi ra sau một bước, đợi

khi những người ở trong ngôi miếu đồ nát phản ứng lại, thì Cự Hán đó đã

bị đánh trúng một quyền, lộ ra sơ hở, người xông vào toàn thân dường như vừa thu vừa phóng, làm ngay trước người Cự Hán đó nổ tung!



Chiêu thức cương mãnh nhất của quyền thuật Ba Tử cố đại là Thiếp Sơn Kháo!



Gió như hổ rống, nhìn lướt qua những ngọn núi tràng trùng đêm mịch phía dưới, hướng về phía tụ hợp các thần miếu cũ nát.



Trong ngọn lửa, bóng người từ ngoài cửa ầm ầm nhảy vào kia, thân pháp, quyền

kích mạnh mẽ phá vỡ tiếng gió, chi khoảng nửa khắc ngắn ngủn đó, khí thế hung mãnh cuồn cuộn kéo thẳng đến đỉnh cao, tiếp đó cả người như mây

trôi nước bị đụng bay ra ngoài.



Chiêu Thiếp Sơn Kháo ở trong Ba Tử

quyền có tên gọi là Mãnh Hổ cứng rắn dựa núi, vốn là một loại chiêu thức hùng mạnh dùng sức lực toàn thân để xuất ra, quyền thế của người này

đạt đến đỉnh điểm. Sau vài quyền mạnh mẽ, dường như quyền thế đã được

tính toán trước, động tác thân thể không cần phải xem xét, lực lượng

cũng được phát ra cực mạnh trong quyền này, tiếng vang ầm ầm như tuyết

rơi núi lở, không hề giữ lại bộc phát hết vào người của cự hán da đen.

Cự hán đó vốn bị đẩy lùi một bước, lúc này trúng một chiêu Thiếp Sơn

Kháo cứng rắn, chân bị đẩy bắn ra ngoài, ngay sau đó là những tiếng ầm

ầm như sấm, gã chưa đợi đứng vững thân mình đã hét a một tiếng, rút đao

răng cưa sau lưng ra.



Phịch một tiếng, đốm lửa bắn ra dữ dội, lửa

cháy mãnh liệt, trường đao của người vừa tập kích bất ngờ bị đánh văng

bay thẳng vào đỉnh miếu đố nát đó, rầm một tiếng rớt xuống, người tập

kích tiếp lấy thanh trường đao xông vào đón đờ đao răng cưa của Đại Hán.



Người tập kích bất ngờ này tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng lực lượng

thân thể không bằng cự hán da đen, trong chốc lát nhờ ánh sáng của đao,

hắn ta muốn xông thẳng vào quý công tử đang đứng ở một gốc miếu đồ nát

kia nhưng bị cự hán da đen ngăn lại, lúc này hai tên hộ vệ trong miếu

cũng đã rút ra binh khí, cầm đao tiến lên, phịch phịch, là ánh đao đã

kích khởi hoa lừa bắn tóe lên không trang.



Đánh nhau trong nháy mắt,

tiếng gió tiếng đao gào thét, đống lửa trong căn miếu nhỏ đã bị dập tắt

dưới mặt đất, áp lực tăng lên cực điểm, ngược lại là hoa lừa đã bị sắt

thép va chạm kích khởi trong ban đêm vô cùng kinh người. Nhưng áp lực
- Mẹ nó, tên này quá lợi hại, nếu không phải hắn ném binh khí, thì ta khó mà chống đỡ nổi rồi...



Thanh niên trẻ tuổi mới vừa rồi còn đối kháng lại cự hán da den, ánh mắt đầy

sát khí hung hãn, lúc này đã trầm tình lại, nhưng lời nói lại thô tục

nhưng ngược lại càng có vài phần điềm đạm.



Đại hán gật đầu, cắm trảm mã đao xuống đất, tìm khối đá ngồi xuống khá khó khăn.



- Nói không chừng sẽ chết ở đây ấy chứ...Tiểu Hổ, ngươi nói động tĩnh bên kia là ai?



Gã chi động tình mới vừa rồi khiến ba người cảnh giác, thiếu niên tên là Tiểu Hồ nhìn về hướng bóng tối bên đó:



- Không biết, có thể là sói, có thể là hộ săn bắn...Hả, lão đại bị thương sao?



Đại hán giơ tay lên, đặt lên vai:



- Bị một đao phía sau, nhưng đổi lại là được ba cái mạng kia, ta chống đờ được, may mà đã đuổi tên khó chơi nhất chạy rồi... Không sao đâu, ngươi đi chặt đầu mấy tên kia lại, ngày mai tìm mấy cái hộp, rắc vôi lên, về

nhà khoe khoang với đại ca của ta một chút, ha hả.



Gã cười, lấy thuốc trị thương từ trong người ra, lập tức lại nhíu nhíu mày, có chút khó



xử:



- Mẹ nó, lúc này thật sự không muốn trở lại, bị thương nặng như này, cũng không biết nên nói thế nào với mẹ đây, không bị bà phát hiện còn đờ,

nếu mà bị bà phát hiện, thể nào cũng vô cùng lo lắng. Nhưng dù sao lại

đã sắp đến thanh minh rồi, lễ mừng năm mới vẫn phải quay về, dù sao cũng phải về trước tết thanh minh. Mẹ nó, mấy tên này thật gây phiền cho ta

mà....



Thanh niên tên Tiểu Hổ cầm một đầu người trên tay, đang vung

đao chặt đầu tên cao gầy, một thân thể không toàn vẹn nằm dưới chân,

quay đầu lại nói:



- Lão đại, huynh là giết địch vì nước, lão phu nhân hẳn sẽ hiểu...



- Không không không, không được đâu.



Đại hán khua tay:



- Trong nhà có mẹ già, bất kể ngươi thụ thương lý do gì, thì bà vẫn sẽ lo lắng. Mẹ ta không phải là người hay lải nhải, nhưng bởi vì bà không

nói, mà bà chi nhìn ngươi thôi...Hài, khi ta còn bé từng đánh nhau tại

Biện Kinh, bị thương chi sợ bà biết. Lúc trước bà hay lo lắng cho cha

ta, ta gia nhập quân ngũ bà cũng lo lắng cho ta, cho nên hàng năm lúc ta quay về thường không nói là mình đi đánh giặc, chi nói mình tham gia

quân ngũ lĩnh



lương bổng đến già. Ta bảo với mẹ ta rằng mình không có lý tưởng gì ở trong quân doanh cả.



Tiểu Hổ, ngươi nhớ kỹ nha, lần này về, đừng hé mồm với bất kỳ ai về chuyện

tiêu diệt kẻ địch, chiến đấu gì gì đó, còn ta, vẫn chi là một Nhị Thế Tổ ăn lương chờ chết trong quân doanh mà thôi, ngươi thì là thủ hạ của Nhị Thế Tổ, chúng ta thường ngày nói chuyện...Ồ, chính là không ức hiếp

người lương thiện, muốn vì nước hy sinh thân mình...v.v...nhưng dù làm

thế nào cũng không tim được con đường đi...Muốn làm như vậy nhưng không

tìm được cách, hiểu chưa...Hài, vết thương này chắc lâu mới khỏi đây...



Gió thổi qua, lá cây rì rào, tướng quân Tần Thiệu Khiêm nhanh nhẹn dũng mạnh cả người đầy máu ngồi ở đó, lải nhải...