Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Thích
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Sáng sớm lúc tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn còn tối, một con thuyền hoa trên mặt sông bên ngoài lầu nhỏ đi tới, ngọn đèn mơ hồ. Lúc này người
trên thuyền hoa đều đã ngủ, nhưng lắng tai có thể nghe thấy một tiếng
nhạc rất nhỏ, cũng không ai biết lúc này còn ai đang gảy đàn. xem tại
TruyệnFULL.vn
“Cây ngô đồng, mưa lúc canh ba, đâu biết là lúc đau khổ biệt ly vì tình...”
- Là điệu của Canh Lậu Tử, thuyền nhà ai?
Trong phòng không có ánh đèn, từ chấn song nhìn thấy ánh sáng di động,
Nhiếp Vân Trúc đã tỉnh lại, mặc áo lót xanh nhạt ngồi lên, bị bạn ngủ
cùng giường ép nằm xuống, Cẩm Nhi vòng ôm lấy vai cô, ngủ như heo nhỏ
vậy.
- Haiii, nửa đêm không ngủ được, làm người ta tỉnh mộng...
- Trời sắp sáng rồi.
- Trời sáng vẫn chưa ngủ được, cho nên ban ngày nhất định sẽ ngủ gà ngủ gật.
Cẩm Nhi ngáp một cái, mắt vẫn nhắm, một lát sau mới lẩm bẩm:
- Cây ngô đồng, mưa canh ba... Rõ ràng là nói mùa thu, vì câu thơ phú gượng nói sầu...
Vân Trúc đang ở trong chăn cười rộ lên:
- Người ta nói là tình ly biệt, em lại nói về thời tiết... hoặc là có cái người quan trọng đã ra đi rồi.
- Vân Trúc tỷ tỷ gần đây lại nói tới tình ly biệt ư...
- Cho nên mới phải nắm lấy cơ hội này để thường xuyên gặp huynh ấy.
- Đúng là không biết xấu hổ...
Cẩm Nhi lẩm bẩm:
- Vân Trúc tỷ nghĩ thông suốt chưa? Người ta đã có thê tử, thật sự ... không được.
Những câu tương tự, thực ra trước đây nàng đã nói không ít lần, nhưng
thái độ của Vân Trúc kiên định nên Cẩm Nhi không nói nữa, nhưng trong
hành động luôn nhằm vào quan hệ ở giữa Vân Trúc và Ninh Nghị, làm cho
bọn họ không có gì tiến triển. Nhưng thực ra mà nói, cho dù có không
tiến triển gì thì hai người cũng vẫn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, đánh đàn hát ca cũng đã cảm thấy hài lòng rồi.
Tâm tình Vân
Trước kia cô cũng đã thích rồi, Vân Trúc tỷ rất lợi hại, lúc trước ở
Kim Phong lầu, khi còn chưa mở tiệm, cô đã cảm thấy Vân Trúc lợi hại. Có thể không chút do dự mà thoát tịch, chấm dứt dĩ vãng, Vân Trúc tỷ như
vậy thật quá lợi hại. Sau đó cô chạy theo Vân Trúc tỷ đi bán trứng muối, đương nhiên cũng là vì lý do kiếm tiền. Cô không mạnh mẽ như vậy, làm
việc còn luôn phải lo lắng thực tại. Nhưng Vân Trúc tỷ rất lợi hại, tuy
Dương ma ma và những người khác nói tỷ ấy rất quái gở, nhưng Cẩm Nhi lại cảm thấy tỷ ấy như mặt trời vậy, nếu như mình có thể đi theo tỷ ấy thì
cũng sẽ trở lên lợi hại, giỏi giang như thế.
Cô vẫn thích Vân Trúc tỷ, điểm này thì không thể nghi ngờ gì được. Nhưng sau khi Vân
Trúc nói xong những câu này, thì cảm giác thích của mình không giống
trước kia nữa, mà là thích bởi được dựa dẫm. Nghe tỷ ấy nói thích một
người đàn ông, nàng cũng cảm thấy ấm áp, vốn dĩ mình không phải là
“không tự ái” mà là tức giận mới đúng, nhưng lúc này lại càng cảm thấy
thích.
Bây giờ không có cách nào để tiếp nhận thứ tình cảm
tốt đẹp này nhưng trong sự ấm áp này, Cẩm Nhi đã quyết định rồi, giữa
Vân Trúc tỷ và tên trứng thối Ninh Nghị kia nhất định là không có kết
quả gì, cứ thế này cũng không sao, mình sẽ dành tình cảm của mình cho tỷ ấy.
Lúc này Vân Trúc đang ở ngoài phòng cũng không biết Cẩm
Nhi lại có quyết định như vậy, xem thời gian đã gần đến lúc có lẽ Ninh
Nghị sắp đến. Cô lên bậc thang ngồi một lát. Màu quần áo xanh nhạt lẫn
với màu ngọn đèn có vẻ thanh lệ, váy dài trùm lên đôi hài thêu người đi
đường từ xa nhìn thấy sẽ thấy giống như tiên tử hạ phàm. Với kiến thức
của Ninh Nghị sau mỗi lần gặp mặt, y phục của nàng đều hướng về phong
cách cũ.
Lúc vô tình có vật gì đó rơi trên mu bàn tay của cô, lạnh thấm, cô giơ tay lên nhìn rồi ngẩng đầu lên.
- Trời mưa rồi...
Mưa bụi từ trên trời rơi xuống, trước Thanh Minh, trời thường mưa tầm
tã cũng không có gì làm lạ. Chỉ là còn cách lập hạ có một tháng nữa,
những cơn mưa vào buổi sáng kế tiếp, cơ hội mà cô gặp Ninh Nghị sẽ không còn nhiều...Chỉ trong lát sau Cẩm Nhi cũng nhìn mưa bụi bên ngoài cửa
sổ, có vẻ tiếc nuối:
- Hai, tên kia hôm này không đến sao... Vốn có mấy lời muốn nói với hắn.
Thời tiết mưa xuân thường là mưa trong thời gian dài. May mà cơn mưa
thường đến chiều thì tạnh, sáng sớm hôm sau, Cẩm Nhi rời khỏi giường
cùng với Vân Trúc, cùng đợi Ninh Nghị đến, có vài lời nàng muốn nói với
hắn. Đương nhiên nàng thấy, đây nên gọi là đàm phán thì đúng hơn.