Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Nhẫn nhục chịu đựng
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Đêm mưa, tiếng huyên náo trong ngoài khách sạn cũng đã dần ngưng, chỉ
còn tiếng mưa bão bên ngoài cửa sổ, khiến cho không khí bên trong phòng
nhà trọ lại gàng ấm áp và an bình hơn. Ánh đèn dầu lay động, chiếu sáng
tấm bình phong vẽ hoa đào và chim quốc, tấm bình phong nằm ở vị trí
trung tâm của căn phòng, che cái bồn tắm lớn lại, trong bồn là nam nữ
trần trụi thân thể.
- Cô ấy là Lâu Thư Uyển, Lâu gia ở Hàng Châu
chủ yếu bán đồ sứ, nhưng những việc buôn bán khách cũng có, lướt qua có
vẻ rộng. Ở đó bọn họ cũng được xếp vào hạng thượng hào phú thương, e là
còn hơn Tô gia chúng ta. Vài năm trước, cha đem thiếp ra ngoài, có gặp
cô ấy vài lần, cũng gặp phụ thân cô ấy rồi, là người rất lợi hại, tên là Lâu Cận Lâm. À, cô ta còn có hai ca ca, một người tên Lâu Thư Vọng, một người tên lâu Thư Hằng, Lâu Thư Hằng chỉ gặp một lần, người trông như
thế nào cũng quên mất rồi Ngọn đèn chiếu rọi trên da thịt trần trụi,
thoạt nhìn tựa như đồ sứ tinh xảo trơn mịn.
Tô Đan Nhi hơi quay
đầu, dùng gáo gỗ dùng khi tắm múc nước ấm dội từ trên gáy xuống, miệng
nói nhỏ, nàng lúc này đang ngồi trong lòng Ninh Nghị, dưới gợn nước, tứ
chi dính tại một chỗ.
Quan hệ của hai người lúc này tự nhiên là
đã tương đối thân mật, sự việc trước mắt, vẫn làm cho Tô Đàn Nhi có chút thẹn thùng. Dù sao ở thời đại này, phu thê mới cưới làm tới mức này, đã được xem là có phần hoang bạc. Nhưng ở bên ngoài, Ninh Nghị lại nói
thời gian không còn sớm, còn phải vội đi ngủ nên không cần phải tách ra
tắm riêng, nàng cũng đành phải nhịn nỗi xấu hổ mà cùng Ninh Nghị vào
chung một cái bồn, thế nhưng xem ra giờ đây, có lẽ phải tốn thêm vài
việc nữa cũng không chừng.
Lúc này rời nhà đã được vài trăm dặm, lại tình cờ gặp lại Lâu Thư Uyển, thực ra có chút ra ngoài dự liệu của
Tô Đàn Nhi, nhưng cuối cùng vẫn rất vui vẻ. Hai người cũng không phải là bạn bè thân thiết, nhưng lần gặp mặt vài năm trước, Tô Đàn Nhi cũng
biết Lâu Thư Uyển này là một nữ nhi có tài, giữa hai người thực ra cũng
có vài điểm giống nhau, khi đó nàng quyết tâm làm một nữ cường nhân, cho nên có ấn tượng tốt với Lâu Thư Uyển, tất nhiên, vừa rồi ăn cơm hai
người cũng đã hàn huyên một lúc, cảm thấy đó vẫn là một nữ nhi có tài mà lợi hại trước đây, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy chút bất đồng, đó âu
cũng là do đã trưởng thành rồi.
Nhưng lúc này nàng nói những lời
này, không phải chủ yếu giới thiệu vị bằng hữu tốt hợp ý với phu quân,
mà là bởi trong lòng ngại ngùng, cho nên mới không ngừng nhắc tới những
chủ đề khiến bản thân không chú ý tới tình trạng lúc này mà thôi. Cho
nên, khi tay phu quân nàng chậm rãi mơn chớn chỗ nhạy cảm trên cơ thể
nàng, nàng chỉ biết ngửa đầu, khẽ cắn môi, sau đó nói tiếp.
- Lần này cô ta dường như cũng đang chở hàng xuống phía nam, đại khái cũng
giống khi xưa, lúc này cũng đang quản chuyện làm ăn nhà họ Lâu, Thư Uyển tỷ rất lợi hại.
Khi Lâu Thư Uyển qua hỏi thăm, Tô Đàn Nhi đã dậy chải đầu trang điểm xong,
ngày hôm nay nàng chỉ mặc một bộ váy màu pha giữa xanh nhạt và xanh lơ,
trên đầu cài trâm hoa, giống như là tiểu nữ nhân vô cùng hạnh phúc.
Ninh Nghị dậy sau nàng một chút hắn bình thường đều từ ràng buộc phải dậy
sớm hơn người khác, nhưng sáng hôm nay lại thấy nằm trên giường ngắm Tô
Đàn Nhi trang điểm cũng là một điều thú vị. Nhưng còn Tô Đàn Nhi, thấy
hắn nhìn mãi, lúc rửa mặt liền vắt khăn lông, lại đó giúp hắn lau mặt
mấy lần, thật như là đối xử với trẻ con vậy.
Đợi nàng chải đầu trang điểm xong, liền ngồi bên giường nhìn nhau, hai tay chống cằm, vô cùng nhẹ nhàng nói:
- Tướng công không tuân theo lễ pháp, làm ẩu làm càn, không biết xấu hổ, giống một đứa trẻ con.
Ninh Nghị cười rộ lên, bình luận như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn nghe
được, kỳ thực Tô Đàn Nhi lúc này cười khẽ tươi đẹp, mới thật giống đứa
trẻ, liền lấy ngón tay ngoéo mũi nàng một cái:
- Lễ pháp cũng không quản được những việc này.
- Tướng công giống một đứa trẻ.
Tô Đàn Nhi cười nhắc lại một lần nữa, kỳ thực mỗi lần nàng ở trong lòng Ninh Nghị, đều thấy mình như một đứa trẻ.
Nhưng mà, lúc này hai người trẻ tuổi này đều giống trẻ con.
Đang thì thầm to nhỏ vài câu như thế, Lâu Thư Uyển kia lại tới gõ cửa, cửa
vừa mở, Ninh Nghị vẫn còn nằm trên giường, chính vì việc này, Ninh Nghị
quyết định ghét Lâu Thư Uyển này thêm vài ngày sau nữa mới nói chuyện,
tuy không khỏi võ đoán, nhưng bóng đèn luôn khiến người ta chán ghét.
Trong lòng tuy đùa rằng phải ghét cô ta vài ngày, nhưng trong khi giao tiếp
tự nhiên sẽ không tồn tại thành kiến gì, ở Thường Châu một ngày, đến
ngày thứ ba lúc rời đi, mấy người Lâu Thư Uyển đã trở thành bạn đồng
hành, bọn họ chuyển một số hàng hóa lên thuyền, cũng giới thiều nha
hoàn, quản gia bên cạnh, đến thư sinh bên cạnh cô ta, tên là Lâm Đình
Tri, quan hệ với những người khác không rõ ràng, chỉ là tạm thời theo
đoàn về Hàng Châu, tạm thời trở thành một thực khách, nghe nói cũng là
một vị tài tử có tài danh ở Hàng Châu.
Về phương diện khác, với Ninh Nghị, từ khi biết thân phận ở rể của hắn, Lâu Thư Uy