Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Phẫn trư cật hổ
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Sáng sớm tỉnh dậy, tập sơ thể dục, đánh một bài thái cực quyền. Khi gió
thổi nhẹ trên boong thuyền, cũng là khi bờ kênh khuếch lên đường nét
trong ánh nắng ban mai, trời mây xanh lam, tia nắng ban mai vàng nhạt.
Thôn trang hai bên bờ sông có tiếng gà gáy, chó sủa, nông phụ xách theo
thùng gỗ ngồi trên tảng đá bên bờ sông lấy nước, ngẩng đầu lên nhìn con
thuyền đang lướt qua trên sông, âu cũng là chuyện thường, liền sau xoay
người trở về.
Trên thuyền hoa cũng đang sáng ngọn đèn, mọi người
trong đó lục tục. Tiểu Thiền bê chậu nước chạy qua, thấy cô gia mặc áo
trắng đánh quyền quả thực là đánh rất phóng khoáng đẹp mắt, tất nhiên,
cũng sẽ có cái nhìn khách với chuyện này.
- Tô cô gia vẫn đang đánh
quyền sao? Người chắp tay đi từ một phía tới là tùy tùng đi theo Lâu Thư Uyên từ Hàng Châu, Lâm Đình Tri. Gã cả người áo nho khăn vấn, dưới ánh
sáng mặt trời, cũng có vẻ tuấn dất nho nhã. Ninh Nghị nhìn gã, cười nói:
- Động tác võ thuật cường thân kiện thể.
Từ thế Thức hải để châm chuyển qua Thiểm thông tí.
Lâm Đình Tri cũng cười, thấy hắn chuyên tâm đánh quyền thì cũng không nói
chuyện nữa. Lúc quay người lại thì thấy sau một bậu cửa sổ ở lầu hai là
Lâu Thư Uyên đang nhìn xuống, đại khái là vừa mới dậy, không son phấn,
đang nghiêng đầu cài trâm hoa lên búi tóc, Lâm Đình Tri cũng nở một nụ
cười có ý, mà nàng lại không cười đáp lại, chỉ là sắc mặt thoáng ôn hòa, sau đó là biến mất khỏi tầm nhìn.
Hiểu rõ tính cách của nàng,
Lâm Đình Tri cũng không cảm thấy mất hứng, mở quạt ra quơ quơ, quay đầu
lại nhìn Ninh Nghị vẫn đang đánh quyền, liền đi về phía trong khoang
thuyền. Đúng lúc này thì gặp Quyên nhi xinh đẹp đi ra, liền vừa đi vừa
chắp tay, cười, Quyên nhi khom người hành lễ, rồi cũng bình thản đi làm
việc của mình.
- Muội phu hình như đang đánh quyền ở dưới.
Trong phòng ở lầu hai, Lâu Thư Uyên một mặt ngồi trước bàn trang điểm làm
tóc, một mặt nói chuyện với Tô Đàn Nhi vừa đứng dậy bên giường, Tô Đàn
Nhi nhìn qua cửa sổ, rồi cười nói:
- Huynh ấy thích những việc như thế.
Thuyền hoa khởi hành sáng sớm hôm qua từ Thường Châu, nghịch gió, đi hơi chậm
một chút, nhưng hôm qua cũng đã đi qua Vô Tích, rạng sáng này qua Tô
Châu, lúc này đang trên đường đi từ Tô Châu về Gia Hưng. Theo như kế
hoạch ban đầu của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, đáng nhẽ là sẽ nghỉ lại Vô
Tích hoặc Tô Châu, sau đó đi Thái hồ du ngoạn vài ngày, lúc này hành
trình đã thay đổi, chủ yếu vẫn vì thay Lâu Thư Uyển đưa chút hàng hóa.
Tô Đàn Nhi và Lâu Thư Uyển vốn không có mối giao tình sâu sắc, chỉ là quen biết khi còn thiếu nữ, cả hai lại đều có tính cách mạnh mẽ, ấn tượng
cũng coi là sâu đậm. Lúc này tha hương ngộ cố tri, nên có cảm giác tỷ
muội thân tình. Hai ngày qua, hai người cơ bản là bỏ mặc những người
khác mà ở cùng nhau nói chuyện, tối đến cũng ở cùng nhau, nói chuyện này chuyện kia, không có chuyện gì là không nói.
Trên thực tế, lên
thuyền này, đối tượng mà Lâu Thư Uyển có thể nói chuyện cũng chỉ có một
mình Tô Đàn Nhi. Hai người có thân phận giống nhau, Ninh Nghị lại là hôn phu ở rể, Lâu Thư Uyển tất cũng không quá cọi trọng hắn, lúc này có
người ngoài, cô ta cũng không tiện tỏ ra thân thiết với Lâm Đình Tri.
Còn với Ninh Nghị, cô ta giờ cũng đã biết đại khái: thư sinh, ở rể,
không có công danhtuy Tô Đàn Nhi nói hắn không có ý định khảo công danh, nhưng trong suy nghĩ của Lâu Thư Uyển, tự ngầm hiểu, nào có thư sinh
không muốn có công danh, trừ khi là học không tốt, còn thêm thân phận ở
rể, nên không còn cách nào đi tiếp con đường đó mà thôi. .
Bản
- A, Lâu Thư Uyển Lúc này lại có một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở trên boong phía sau thuyền hoa.
Mọi người nhìn ra, người nói ra cái tên này là một học tử vốn đến từ Hàng
Châu, thần sắc dường như có chút phức tạp, bên cạnh có người nghe xong,
liền hỏi:
- Trần huynh lẽ nào cũng quen người bên kia?
- Trần huynh nguyên là người Hàng Châu, thảo nào.
Chung quanh có mấy người nói nói, vị nam tử họ Trần nhìn Lâu Thư Uyển, rồi lại nhìn về hướng Lâm Đình Tri ban nãy, ngước cằm:
- Nữ tử kia tất là biết, tên là Lâu Thư Uyển, chính là viên minh châu trên tay Lâu gia Lâu Cận Lâm của Hàng Châu.
Nói như vậy, một tài tử từ cửa sổ thò đầu ra:
- Nhà thuyền, mau đuổi theo, đuổi kịp chiếc thuyền kia.
- Ha ha, đúng vậy, có duyên như vậy, cũng phải chào hỏi một tiếng.
Nam tử họ Trần nói tiếp:
- Nhưng Lâu Thư Uyển đã thành thân rồi Nhưng đám đông lúc này đã ồn ào, tiếng hắn lại nhỏ, người bên cạnh nghe không rõ.
Thần sắc công tử họ Trần cũng có chút phức tạp, hình như muốn mọi người đừng kêu, nhưng cuối cũng vẫn không biểu hiện nhiều.
- Lâm Đình Tri! Lâm huynh!
- Lâm huynh.
Trong ánh trời chiều, cùng với tiếng chào hỏi trước sau, hai chiếc thuyền dần tiến lại gần nhau, một tài tử trên thuyền bên kia chắp tay chào hỏi:
- Lâm huynh, đã lâu không gặp.
- Lâm huynh, lúc trước ở thi hội Nam hồ chúng ta đã có duyên gặp một lần, không biết còn nhớ không?
- Lâm huynh từ đâu đến? Nếu có rảnh, mời qua đây gặp mặt.
Những tiếng chào hỏi, nghiễm nhiên thân thiện vô cùng.
Lâm Đình Tri kia từ trong thuyền đi ra, vốn có chút kinh ngạc, nhưng trong
lúc có tiếng chào hỏi, gã lại ngoái đầu nhìn mấy người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, Lâu Thư Uyển, một lát sau, liền chắp tay:
- Văn huynh, Đỗ
huynh, đúng là đã lâu không gặp Trong ánh mặt trời, áo đạo khăn vấn,
vươn người chắp tay, nhất thời, thật có vài phần khí thế Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ hà nhân bất thức quân (1) Trên cả đoạn đường, Lâu
Thư Uyển không thân thiện gì với gã, từ sau khi gặp đôi phu thê Tô Đàn
Nhi cùng Ninh Nghị, lại càng không để ý đến gã, trong lòng gã có nghĩ,
vốn thấy sự việc cũng bình thường, cũng không để ý nhiều. Trên thực tế,
nếu không có tâm trạng thoải mái phóng khoáng này, gã cũng không thể nào thong dong đi giữa bụi hoa được, thế nhưng, người bên ngoài đều không
biết gã là loại người nào, cảm giác không được coi trọng nói cho cùng
cũng khiến người ta không thích. Đến lúc này, tình huống bất ngờ, đã trở thành khoảnh khắc gã hãnh diện nhất.
- Thật có lỗi, thật có lỗi, tại hạ cùng với mấy vị bằng hữu còn có chuyện quan trọng, đang phải đi
về Hàng Châu, hôm nay chỉ sợ không có thời gian Vừa chắp tay mỉm cười gã vừa nói, hết sức có chừng mực, làm ra vẻ từ chối
Chú thích:
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ Thiên hạ hà nhân bất thức quân Nghĩa là: Sợ chi
không gặp người tri kỷ Lẽ gì thiên hạ chẳng ai hay (Bài Biệt Đổng đài
của Cao Thích)