Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Đom đóm vờn bay

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Nước sông thong thả, sóng nước trên kênh đào xao động dập dềnh, tiếng

côn trùng hai bên bờ sông kêu vang, đom đóm màu vàng xanh tựa như sương

mù đang di chuyển ở hai bên bờ, khi thuyền qua lại, tiếng nước sàn sạt

bị tản ra hai bên, tất cả đều tụ hợp lại.



Thuyền hoa đỗ ở bên bờ, trên lầu thuyền có ánh đèn, không phải là quá sáng rực, nhưng cũng

chiếu sáng một vùng nho nhỏ chung quanh đường sông. Đây tất nhiên là

chiếc thuyền mà Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi một đường xuôi nam, lúc này trên

thuyền không quá nhiều người, bởi vì những người bao gồm Ninh Nghị, Tô

Đàn Nhi, nha hoàn, quản sự...đều đã được mời đi ăn trên một chiếc thuyền hoa khác.



Chạng vạng hai thuyền gặp nhau, tài tử đối diện vô

cùng nhiệt tình, nhân vật chính trong mắt mọi người sau khi qua thuyền

đương nhiên là Lâm Đình Tri. Sau khi đón qua và chào hỏi, bên đối diện

mời mọi người ở lại trên thuyền nấn ná du ngoạn Gia Hưng.



Bên

phía Lâm Thư Uyển đang chờ bàn giao hàng hóa, muốn nấn ná đương nhiên là không thể nào, nhưng cũng không biết xuất phát từ cân nhắc gì, Lâu Thư

Uyển cũng đưa ra ý kiến là có thể dừng lại một đêm, nguyên nhân lời mời

bên kia cũng không phải là không nhiệt tình. Thuyền hoa mà bọn họ lên là của Phương Tình Uyển, mà Phương Tình Uyển lại là thanh lâu, trong đó có đồ ăn do đầu bếp nấu nướng, đặc biệt toàn bộ ngư yến được xưng là nhất

tuyệt Gia Hưng, vì vậy liền mời mọi người lên thuyền ăn cá.



Ninh

Nghị và Tô Đàn Nhi vốn là vì du ngoạn mà đến, Gia Hưng cách Hàng Châu

không quá xa, hai nơi này liên hệ mật thiết, Lâu Thư Uyển ở chỗ này cũng được coi là nửa địa chủ, nếu cô ấy đã nói vậy, bọn hắn đương nhiên vui

vẻ đồng ý, gọi Văn Định, Văn Phương, đám người quản sự, trướng phòng

mang đồ ăn đi theo. Những người ở lại thuyền hoa bên này không nhiều

lắm, bác lái đò, gia thuộc các nhà, vài hạ nhân còn lại đương nhiên

không thể tham gia, vì vậy ở lại ăn qua loa vài thứ, trò chuyện phiếm

hóng mát ở trên thuyền.



Mấy người lớn đi ăn tiệc, mấy đứa trẻ

đương nhiên cũng bị để lại, không tránh được hỏi mấy người lớn ,đặc biệt là ông chủ cô gia thích kể chuyện xưa kia đi đâu. Phụ nhân của trướng

phòng, quản sự không có việc gì, đại khái giải thích là được mấy người

lợi hại mời qua đó.



Nhớ lại một màn vừa rồi, tài tử thuyền bên

kia hẳn là người có học, nghe giới thiệu như rất có địa vị, nói không

chừng còn có tú tài lão gia cử nhân lão gia, trong mắt những phụ nhân

của hộ thương gia này, đương nhiên đó là người rất lợi hại, là cơ hội để lấy ra giáo dục đám trẻ cần phải chịu khó cầu tiến. Lúc trước các nàng ở Tô gia, tuy biết ông chủ cô gia cũng là nhân vật lợi hại, nhưng lại

không thể nào sánh được với những người đọc sách chính thống như này.



Chuyện bên Gia Hưng, mọi người từ Giang Ninh tới cũng không biết nhiều, những

người này rốt cuộc địa vị tốt thế nào cũng không biết, chẳng qua nhìn

phong cách này, hẳn là cũng không kém. Trên thuyền có mấy hỏa kế đi theo Lâu Thư Uyển một chặng đường, hiểu được một chút, đứng ở đuôi thuyền

trò chuyện, nhân tiện nhắc đến thi văn Văn Đốc Thanh ra sao, Đỗ Nhược

Hàm tại Gia Hưng, Hàng Châu có danh tiếng thế nào, cũng không tránh được nhắc đến tiểu thư nhà mình, còn có chuyện của Lâm Đình Tri nữa, bọn họ

trước đó cảm thấy Lâm Đình Tri cũng chỉ bình thường thôi, nhưng lúc này

nhắc đến, mọi người mới phát hiện người này thật ra cũng là một đại tài

tử. Hỏa kế Tô gia tên là Đông Trụ ở bên cạnh nghe xong, không cho là

vậy.



- Sao có thể, ông chủ cô gia chúng ta không ai có thể sánh

bằng, tài danh của ông chủ, toàn bộ người Giang Ninh ai mà chẳng hay, dù là quan lớn như Tể tướng lão gia mới đây còn mới ông chủ đi Thượng Kinh đấy, nhưng ông chủ lại không đi.



- Gạt người.



- Tể tướng lão gia?



- Ồ, dù sao thì cũng là đại quan chẳng kém gì Tể tướng đâu.



Đông Trụ nhắc đến chuyện này thật ra cũng có ngọn nguồn, gã từng nghe vài

nha hoàn Thiền Nhi, Quyên Nhi lẩm nhẩm vài câu, nói là Tể tướng lão gia

gì đó đại quan gì đó mời cô gia vào kinh, nhưng không đi. Bản thân gã

cũng khó có thể tưởng tượng vị đại quan như vậy lại là tể tướng, lúc này người ngoài hỏi, trong đầu thì cố gắng suy nghĩ, nhưng ngoài miệng thì
- Nàng còn nhớ rõ thế.



- Nếu cô áy là thanh mai trúc mã với tướng công, nếu như thật sự là ưu ái tướng công như bên ngoài nói, có cơ hội vào nhà chúng ta, thiếp là tỷ

tỷ, đương nhiên phải là kỹ họ tên của cô ấy rồi.



- Thật hiền nhỉ...



Ninh Nghị thì thầm xong, hai người lại tán gẫu về hương vị cá trên thuyền

kia, đối với đám người kia không biết tên tuổi đại danh phu quân của nhà mình, trong lòng Tô Đàn Nhi vẫn canh cánh. Lâm Thư Uyển cũng không

biết, Lâm Đình Tri cũng không biết, có lẽ không phải là không biết, mà

là không nghĩ tới hoặc là không dám nghi tới. Đang lúc trò chuyện, lại

có người nói nói cười đùa lên thuyền, dĩ nhiên là Tô Văn Định và Tô Văn

Phương trở về, cũng không biết hai người đã gặp phải chuyện hay gì mà

cười nói rất vui vẻ, lên thuyền hỏi vị trí của tỷ phu tỷ tỷ, rồi đến

thẳng đầu thuyền.



- Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?



Tô Đàn Nhi liếc bọn họ, lại nhìn ra sau:



- Thư Uyển đâu?



Ninh Nghị cười nói:



- Hẳn là sáng tác được bài thi từ hay, đại sát tứ phương rồi. Vậy không

được, các ngươi gần đây hứng thú với thơ quá, đây là bãi tạp nha.



Hai người ra sức xua tay lắc đầu, cười vui vẻ nói:



- Không có, không làm thơ, nữ nhân Lâu gia và nhân tình của cô ấy còn đang ở đó, nhưng đoán chừng sắp quay trở lại rồi.



- Đừng nói người ta như vậy!



Tô Đàn Nhi trừng mắt với bọn họ, Tô Văn Định lè lưỡi, che miệng, nhưng vẫn cười, Tô Văn Phương cười nói:



- Chúng ta không làm thơ, chưa kịp, nhưng bọn họ lại làm được mấy bài

đấy, sau đó cùng thương lượng một chuyện, lại chạy hỏi chúng ta, sau đó

bọn họ biết thân phận thật sự của tỷ phu...Các người không thấy được bộ

dạng xấu hổ của bọn họ đâu, còn cả vị Tình nhi cô nương kia nữa...Ha ha, dù sao chúng ta thi tài không được, liền ở đó đòi lại công đạo cho thân phận tỷ phu, đòi xong rồi, chúng ta cáo từ đi luôn, ha ha, không biết

bọn họ có đuổi theo để khiêu chiến với tỷ phu hay không, dù sao Lâu Thư

Uyển và Lâm Đình Tri sẽ rất nhanh...



Tô Văn Định và Tô Văn Phương cười không ngừng, Ninh Nghị nghe xong vừa bực vừa buồn cười, ngược lại

Tô Đàn Nhi lại thấy hứng thú, mở to mắt:



- Rồi thế nào? Mau kể ta nghe...



Bên kia ba nha hoàn Thiền Nhi, Quyên Nhi, Hạnh Nhi cũng nghiêng tai nghe,

lúc này cảm thấy hứng thú nhích lại gần, thậm chí còn đưa ghế dựa cho Tô Văn Định và Tô Văn Phương, để bọn họ ngồi xuống nói.



Đom đóm bay múa, bóng đêm càng sâu, không lâu sau, đám người Lâu Thư Uyển và Lâm Đình Tri cũng gấp gáp quay về....



Chú thích: Bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục



Dịch thơ: Trần Trọng San



Nến soi bức họa, lạnh đêm thâu



Quạt lụa xua hoài lũ đóm bâu



Màu tối thềm trời như nước mát



Nằm trông ả Chức gặp chàng Ngâu.