Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Hàng Châu
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Sóng nước chảy xuôi, đêm lạnh như nước, không biết tên của côn trùng
đang kêu râm ran trong bụi cỏ, trong lá cây bên bờ là gì, thời gian đã
không còn sớm nữa, những người trên thuyền cũng đã đến lúc đi ngủ, cửa
sổ lầu hai trên thuyền hoa vẫn ẩn hiện ánh nến vàng, hai nữ tử đã trở
lại gian phòng, đang trò chuyện trước khi ngủ.
- Nói như vậy, muội phu đúng là nổi danh như thế đúng không?
- Cụ thể là...là như này....chỉ là huynh ấy sáng tác được vài bài thơ từ
thôi, người bên ngoài nói huynh ấy là đệ nhất tài tử Giang Ninh, huynh
ấy cũng không cho là vậy....A, tính tình huynh ấy rất quái...
-
Từ xưa đến nay, là người phi thường mới có thể hành sự phi thường. Nhưng mà, chẳng lẽ muội phu không hề hứng thú với khoa cử hay sao?
- Huynh ấy không nói, mà việc này ta cũng không dám hỏi nhiều...
- Tại sao muội muội lại quen biết muội phu vậy?
- Sau khi thành thân rồi với quen nhau.
- Như thế nào...
Ngọn đèn không quá sáng, câu nói ngắt quãng, thời gian đã không còn sớm,
thanh âm của Tô Đàn Nhi và Lâu Thư Uyển bàn luận việc liên quan đến Ninh Nghị cũng nhỏ dần đi.
Tối nay tại bữa tiệc trên thuyền hoa, muốn bảo không ai hoàn toàn không có ấn tượng với Ninh Lập Hằng thật ra là
không hẳn. Dầu rằng thời đại này tin tức không quá phát triển, nhưng
toàn bộ phạm vi văn nhân quốc gia cũng lớn như thế, mấy bài thi từ đã
từng được các nữ tử thanh lâu truyền miệng hơn một lần, ba chữ Ninh Lập
Hằng này, ít nhiều cũng rơi vào trong tai người khác hơn hai lần, người
đọc sách thời nay chú trọng nghe rộng nhớ nhiều, nên lúc Ninh Nghị tự
giới thiệu, khó tránh được có người sẽ cảm thấy có chút quen tai.
Chỉ là ấn tượng ban đầu quá mạnh mẽ, lại có một đôi Lâm Đình Tri, Lâu Thư
Uyển giữ vai trò chủ đạo, nếu bên kia cũng là một đôi vợ chồng ở rể,
đương nhiên dễ làm cho người khác nảy sinh các loại liên tưởng. Mặt
khác, Lâm Đình Tri cũng muốn khoe khoang nên giới thiệu tỉ mỉ về gia
cảnh của Lâu Thư Uyển, ám chỉ một thiếu phụ đã kết hôn có địa vị có khí
chất, những người tụ hội thi văn đây đã bị thuyết phục, càng có thiện
cảm với nàng hơn. Mà bằng hữu của Lâu cô nương cũng là những người có
thân phận, ai cũng muốn biểu hiện mình, đương nhiên là tỏ vẻ xum xoe với nàng. Cũng bởi thế, những người khác theo bản năng liền loại bỏ sự chú ý của mình với Tô Đàn Nhi và vị hôn phu của nàng. .
Đại đa số
tình huống, thân phận người ở rể rất thấp, điều này không chỉ đơn giản
nói ra trên đầu lưỡi, tuyệt đại bộ phận người ở rể, cho dù là nhà gái
thật sự công khai không bị kiềm chế, nhà trai cũng vẫn tức giận không
dám nói, những nam nhân này có thân phận như gia nô, nếu như phải người
có chút huyết tính, bất đắc dĩ đi ở rể, gặp phải chuyện như này, nếu
nuốt không trôi, tin tức giết cả nhà thê tử nhạc phụ cũng không phải là
không có.
Loại việc như này con số rất ít, thời đại Vũ triều luôn nói tam tòng tứ đức, nhưng ngay lúc bắt đầu đã là một trụ cột bất bình
đẳng rồi, tất cả mọi người chung quanh đều cảm thấy hai người này là
trong tình cảnh bất bình đằng, tình cảm giữa đôi phu thê ở rể đương
nhiên không thể phát triển tốt đẹp, nếu nhà gái ngay từ đầu đã chứa tâm
tư khinh thường nhà trai, mà nhà trai cũng không chịu thua kém, ở lâu
dài, nhiều điểm không hài lòng sẽ tăng dần lên, lúc này nhà gái ra ngoài tìm nhân tình, tình cảnh thân mật cũng không phải là ít gặp.
Giống như Lâu Thư Uyển vậy, gia cảnh rất có điều kiện, nhưng nàng lại âm thầm quan hệ với tài tử thư sinh, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. b a n l o n g hoi. Nàng trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, nhiều tiền, khí chất
lại không kém, vị thư sinh nào có thể được ở bên nàng, cũng chỉ được lợi mà không bị thiệt, thời đại này nhà cao cửa rộng giàu có tặng nhau cơ
thiếp được coi là chuyện phong nhã, là sự thông đồng những người đàn ông đã có vợ, vẫn cứ chuyển giao trong cái vòng nhỏ hẹp luẩn quẩn này, mà
cũng chẳng qua càng chứng minh mị lực tình yêu thôi, phong lưu Giang
của ông ta có chút giống như một xiêm áo bị bày mở ra, ông ta có phản
ứng này cũng không có gì kỳ quái cả. Vị thế bá này vẫn rất lợi hại đấy,
nếu như không cần thiết, hãy cố gắng không dựng thế đối địch với ông ta
như thế.
Đàn Nhi gật đầu:
- Biết rồi.
Nàng vốn là
người khéo léo, tinh tế trên thương trường, so với Ninh Nghị, cũng không hề thua kém bao nhiêu, nhưng nếu chỉ dựa vào lần tiếp xúc này, là rất
khó nhìn ra cao thấp trong đó, dù sao bản thân nàng cũng là thương nhân
có thiên phú, nghe Ninh Nghị thuận miệng báo một câu như thế, trong thâm tâm nàng lại không có quá nhiều bài xích, thì ngoan ngoãn gật đầu,
trong lòng bình thản. Dù vậy, cũng sẽ không có ai cảm thấy nàng kém cỏi
hơn Ninh Nghị.
Lúc này mặt trời đã ngã về phía tây, trong xe
ngựa, ánh nắng chiếu vào đôi phu phụ trẻ tuổi vợ chồng ăn ý. Ninh Nghị
nhớ lại, nở nụ cười, sao đó, nàng cũng bật cười lên theo.
Xe ngựa chạy qua đầu đường xa lạ mà đối với bọn họ mà nói thì hết sức xinh đẹp, trước mắt đã là phố xá Hàng Châu, lần này bái phỏng chỉ gặp Lâu Cận
Lâm, Lâu Thư Uyển cùng với vị hôn phu của cô ta, còn hai vị huynh trưởng của Lâu Thư Uyển thì không ở nhà. Hai người đến chào hỏi chỉ là theo
phép, chứ không chứa nhiều mục đích lắm, giữa hai bên cũng không cần
thiết phải để lại ấn tượng khắc sâu cỡ nào. Vị hôn phu của Lâu Thư Uyển
mặc dù cũng là thư sinh tài tử, nhưng thân phận ở rể trong Lâu gia cũng
cực kỳ thấp, đương nhiên, ở trước mặt người lớn tuổi, mà lại là gia chủ
Lâu Cận Lâm, thì thân phận lại càng thấp.
Sau ngày đi chào hỏi,
hôm sau trời có mưa, Lâu Thư Uyển tới tiểu viện người Tô gia ở tạm một
chuyến, ban đầu nàng vốn định dùng tư cách địa chủ nơi này tận tình dẫn
mọi người du ngoạn Hàng Châu, nhưng bởi vì mưa to quá nên thôi. Lại qua
một ngày, mưa to vẫn chưa ngừng, Lâu Thư Uyển xử lý xong việc buôn bán
trong nhà, trong tình cảnh như thế càng không đi được, bèn phái một gã
hạ nhân trong nhà đến cửa hàng của Tô Đàn Nhi, nói là tiểu thư có việc
gấp, không thể đến, kính xin tha thứ.
Lúc này mọi người vừa đặt chân ở Hàng Châu, Tô gia vốn cũng có mấy sản nghiệp ở nơi này, mặt khác Ô gia có cắt nhường mấy phần điền sản và mặt tiền cửa hàng, cũng không
quá xa, nhưng lúc này muốn chính thức sửa sang tiếp nhận sửa sang lại,
cũng khá phiền toái. Tô Đàn Nhi vốn là cùng phu quân đến đây du ngoạn,
nhưng bao chuyện vụn vặt hỗn tạp quấn lấy, mà Ninh Nghị thấy, ở nơi này
cũng có chút thú vị.
Trải qua mấy ngày, bọn hắn đã vừa ý một tiểu viện trong thành, trực tiếp mua, sau đó bắt đầu kế hoạch bố trí. Nơi
này là gần ngõ Thái Bình, rất đắt, nhưng Ninh Nghị vẫn quyết định mua.
Theo tính toán của hắn, sau này nếu đô thành dời về phía nam, cách nơi
này không xa cũng sẽ xây dựng Cửu Lý Hoàng thành, đến lúc đó giá đất ở
đây bất luận là muốn bán hay là muốn ở, thì cũng sẽ là tấc đất tấc vàng, nhưng thật ra hắn không tính theo quan lại quyền quý đoạt đất gì cả,
chỉ cần có chút quan hệ, bán đi cũng có thể kiếm được một khoản lớn.
Mấy con phố gần tòa nhà này cũng khá phồn hoa, việc buôn bán cũng đơn giản, dùng là nơi ở thì thích hợp hơn, ngược lại ở ngã tư có một võ quán
không lớn không nhỏ, khá ồn ào, chỉ là Ninh Nghị ở đô thị lâu rồi, đương nhiên sẽ không cảm thấy quá ồn ào, ngược lại còn cảm thấy thú vị. Sau
đó ngẫm lại, mình dù sao cũng chẳng có việc gì làm, không ngại gia nhập
trong võ quan này, tìm chút thực chiến.
Hắn thích những thứ huyền bí, phần nhiều là hướng tới võ hiệp, càng là sự vật thần kỳ không biết
thì sẽ quyết đi tìm hiểu, còn đối với đánh nhau thực chiến, thật ra cũng không ham thích, cũng không cho là tương lai mình thật sự muốn trở
thành một người giang hồ đao thương dính máu. Chỉ là trải qua vài việc,
lúc này lại đang rảnh rỗi, cảm thấy luyện một chút có lợi hơn mà thôi.
Nhưng khi hắn vừa mới mở miệng thì bị người trong nhà từ thê tử tới đám nha hoàn đi theo kiên quyết phản đối...