Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Tâm tình phức tạp

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Kênh đào bắt đầu từ phía Nam, chảy đến hướng đông nhập vào cửa biển,

Hàng Châu từ xưa đến nay vẫn là một hình ảnh điển hình để hình dung

trong lời nói của những văn nhân có liên quan đến “vùng sông nước Giang

Nam”, trong ngoài thành thị, đường thủy ngang dọc. Đường thủy ngang dọc

này không chỉ mang đến phong cảnh duyên dáng, đồng thời cũng mang đến sự phát triển của thương nghiệp, so với Biện Kinh Giang Ninh, cũng không

hề kém bao nhiêu, chẳng qua lúc này vẫn còn chưa tới thời khắc phát

triển nhất của kinh tế Hàng Châu.



Nếu như trong lịch sử nguyên

bản, trước khi Nam Tống dời đô, trên đất Hàng Châu còn chưa được coi là

trung tâm thương nghiệp đỉnh cao chân chính, dù lúc này thương nghiệp

Hàng Châu đã phát triển, nhưng đỉnh cao nhất của nó là lúc Nam Tống dời

đô, sau này được sửa thành Lâm An, bởi vậy mà thương nghiệp ở nơi này

phát triển tăng cao gấp bội, đã khởi động toàn bộ nửa bên Nam Tống phồn

hoa.



Lúc này cũng giống như vậy, Hàng Châu hiện nay, khu thương

nghiệp phồn hoa nhất là tại ngõ Quan Đầu đến Dương Bá. Về phần Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi sống ở ngõ Thái Bình, dù cũng là phố xá phồn hoa nhưng so với bên kia thì không bằng, ở trong ngõ này rất thích hợp, có vài cây

xanh rậm rạp che chời, đầu hẻm có một võ quán Lưu thị nho nhỏ, buôn bán

xem ra cũng không tệ, thỉnh thoảng nghe được cũng thấy tinh thần phấn

chấn.



Đến Hàng Châu, chủ yếu vẫn là đánh xe ngựa du ngoạn chung

quanh, thỉnh thoảng xuống xe ngựa lững thững đi dạo, lúc này lại không

có bản đồ du lịch, đi tới đi lui một chỗ như là mật cảnh tầm bảo. Đi qua Tây Hồ rồi, nắng chiếu núi, gò đất Lôi Phong đương nhiên cũng không thể bỏ qua, mấy đứa trẻ hiếu kỳ không biết dưới tháp thật sự có Bạch nương

nương hay không, về phần mười cảnh Tây Hồ đời sau, thì phải đi mọi chỗ

để tìm.



Du lãm tùy tính, nói ra thì có vẻ như rất lãng mạn, nhưng nếu thật sự đi như thế cũng hết sức nhàm chán. Người đời sau quen nhìn

cuộc sống nguội thành thị nên vô cùng hiếu kỳ với sự nguyên sơ của đền

chùa đường phố ngõ hẻm, nhưng trên thực tế đường phố cổ đại chân chính,

còn xa mới có điểm phong cảnh du lịch lãng mạn mọi người yêu thích như

đời sau, mọi nơi đều đường đất đá phiến, hẻm hẹp hiên thấp, trên đường

nước bẩn chảy ngang dọc, gà gáy chó sủa, hành khất trẻ nhỏ nằm la liệt

ven đường, nhìn lâu, liền biết đó không phải là phong cảnh, mà là cuộc

sống.



Phong cảnh không có bố cục, trang trí, quản lý phân

chia như đời sau, muốn ngắm phong cảnh, phần lớn là dựa vào sở thích và

tâm trạng của mình để có thể mở rộng tư duy khác nhau, ở trong một mui

xe cây đại thụ cao vút trong ngõ hẻm chưa chắc đã thấy có gì thú vị để

xem, nhưng nếu người có tâm tư, thì trăm ngàn ánh nắng vàng xuyên qua kẽ lá cũng đã trở thành cảnh đẹp khiến người ta vui vẻ, nhưng nếu nhìn

nhiều rồi, thì cảnh đẹp cũng sẽ trở thành bình thường không có gì cuốn

hút nữa, bởi vậy nếu thật sự muốn tìm chút náo nhiệt, ngược lại khu vực

thương nghiệp có đầy tục khí lại có thể khiến người ta thỏa mãn, cũng

bởi vì điều này, sau khi dạo qua mấy nơi kinh điển cố định, Ninh Nghị

cùng đám người Tô Đàn Nhi lựa chọn nơi thăm quan, đại thể vẫn là khu

thương nghiệp ngõ Như Quan, Dương Bá.



Bình tâm mà xem xét, ngay

cả người có tư tưởng hâm mộ văn nhân, yêu thích thi từ ca phú như Tô Đàn Nhi lại thật ra không có bao nhiêu thích thú, đi cùng Ninh Nghị dạo

khắp nơi trên phố, lúc mệt mỏi liền lên tiểu trà lầu nghỉ ngơi, nghe một chút thư văn tiểu khúc, nhưng trong lòng phần nhiều là tính toán xem

thiết lập kho hàng tại đâu, xưởng hàng tại đâu, cửa hàng nên mở thế nào.



Ninh Nghị đi dạo thưởng thức các nơi thật ra cũng không phải là quá ham

thích, không đi cũng chẳng sao, với hắn mà nói, bao cảnh quan tân trang

đời sau hắn đã được ngắm nhiều, thời đại này cảnh sắc vẫn còn rất nguyên sơ, lúc ban đầu có lẽ thấy mới lạ, cảm thấy yên tĩnh, nhưng quen rồi,

thật ra cũng không có gì đặc biệt lắm. ban long hoi. Mà thật sự mà nói,

hắn cũng không phải là người thích phong cảnh, hắn thích nơi đông đúc

người với người, giữa phố xá hối hả, mọi người cò kè mặc cả, trò chuyện

cười nói trên lầu trà, cùng thê tử và nha hòan chỉ trỏ, thì luôn cảm

thấy lạc thú. Đối với lạc thú phong cảnh sơn thủy, hắn vẫn thích nơi có

nhiều người hơn.



Sau khi quyết định ở ngõ Thái Bình, lại nhìn võ

quán nhỏ kia vài lần, hắn lại nổi dậy ý nghĩ muốn rèn luyện trong khoảng thời gian ở đây.



Đương nhiên, võ quán nhỏ như vậy, Tô Đàn Nhi

tuyệt đối không cho rằng tướng công nhà mình có thể đến nhập học. Đám

người Thiền Nhi, Quyên Nhi đại để cũng là có ý nghĩ như vậy. Tối hôm đó

lúc ăn cơm hắn chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà vẻ mặt ba nha hoàn u u ám ám đầy lưỡng lự. Thân phận của các cô làm cho các cô không thể nào

góp ý với quyết định của chủ nhân được, nhưng cũng bởi vì xưa nay Ninh

Nghị hiền hòa, quan hệ với mọi người thân cận như người một nhà. Việc


- Tốt quá.



Nói ra xong, cảm giác nàng rất hưng phấn, đầu rúc vào gáy phu quân. Biết

tướng công rất lợi hại, có thể làm hậu thuẫn cho mình, nàng cảm thấy rất vui, nhưng về phương diện khác, lại cảm thấy tướng công tốt nhất không

nên gia nhập vào thương trường là nơi ngươi lừa ta gạt, hắn nên làm

những việc lớn. Nghĩ đến những việc lớn, lại nghĩ đến việc Tần lão dường như muốn tướng công lên kinh thành làm quan, nhưng tướng công cự tuyệt, nàng cảm thấy nguyên nhân bên trong đó có một phần là do nàng, nên cảm

thấy vô cùng áy náy.



Có áy náy, cũng có ích kỷ, nàng chỉ là

thương nhân, thích phu quân nhà mình, cảm thấy hắn cái gì cũng tốt, có

đôi khi cũng hiểu được phu quân không nên là thân phận ở rể này, nếu

nàng là người ngoài đứng xem, lẽ cũng sẽ cảm thấy nữ nhân Tô Đàn Nhi có

đức hạnh gì mà lại lại làm cho Ninh Nghị ở rể. Nhưng nàng không phải

những người đứng xem, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ, nhưng chỉ cần

không nghe không hỏi, tốt nhất ai cũng miễn bàn. Tốt nhất...là hắn có

thể thi triển tài năng, có thể phát huy được lý tưởng khát vọng, cũng có thể vẫn ở rể ở Tô gia, cũng có thể vẫn ở bên cạnh mình, mà mình cũng có thể làm cho hắn cảm thụ được mình không phải là thân phận ở rể, mà là

vợ chồng ân ái bình thường như mọi người...Nàng cũng biết không có khả

năng vạn toàn kỳ mỹ, nàng không có biện pháp, chỉ là muốn thế, vì thế

cũng chỉ có thể ở phương diện này làm con rùa đen rúc đầu, không muốn

nghĩ gì cả.



.



- Mặt tiền cửa hàng... Kỳ thật đã chọn xong

rồi, kho hàng cũng đã tuyển chọn được chỗ, chờ hai ngày này sẽ quyết

định, Văn Định, Văn Phương, Trần tiên sinh bọn họ cũng đã sắp xếp mọi

việc xong xuôi rồi...



Nàng từ từ chỉnh lại suy nghĩ miên man trong đầu, khẽ nói:



- Ngày mai...không, ngày kia bắt đầu, chúng ta sẽ đến bái phỏng từng nhà, từng người...



- Ừ, ngày kia cũng được...



Ninh Nghị gật đầu, sau đó nhớ ra một chuyện:



- Vậy ngày mai ta đi đưa thư.



- Hả? Đưa thư?



- Lúc rời Giang Ninh, Tần lão biết ta tới Hàng Châu, có bảo ta đến bái

phỏng một vị bằng hữu họ Tiền, gửi cho ông ta một phong thư. Ngày mai ta đi sớm, tiện thể hỏi thăm, nghe nói lão nhân gia đó ra ngoài dạy học,

ta không đến nhà ông ta, mà hai ngày nay cũng hẳn ông ta quay về rồi,

ngày mai ta tới, mặc kệ có nhà hay không, thư giao cho người nhà ông ta

cũng được.



Hắn ngẫm nghĩ, lại nói tiếp:



- Người họ Tiền này, ta cảm thấy cũng không đơn giản.



- Lại là đại nho...rất lợi hại sao?



- Đại khái là vậy.



Ninh Nghị cười cười:



- Nhưng mà ta cũng không thân thiết gì với vị lão nhân gia này, đưa thư

xong, cũng xong việc. Sau đó hai tháng này sẽ đi theo nàng thôi...



Tô Đàn Nhi trầm mặc một lát, lại cãi sửa lời hắn:



- Là giúp.



- À.



Ninh Nghị gật đầu cười khẽ.



- Là giúp.



Chú thích: (1): Ly kinh bạn đạo: Không tuân thủ, đi ngược lại với đạo lý lẽ thường.