Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Y Hà viên
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Qua tháng năm Nông Lịch là đến tam phục. Tháng sáu hè nóng bức, ánh mặt
trời chiếu chói chang, trong tiếng ve râm ran càng làm cho đường phố
thêm nóng bức, hiên nhà dưới bóng cây, con chó lè lưỡi nằm sấp ở một
chỗ, nhìn cảnh tượng giữa hẻm đường, cảm thụ một chút râm mát, thỉnh
thoảng có xe ngựa chạy qua làm nổi lên từng đợt bụi đất, làm cho sóng
nhiệt yên tĩnh lại nổi lên.
Khí trời như vậy, không có việc gì
thì tốt nhất không nên ra khỏi cửa, sẽ càng đẩy thêm cái nóng nực trên
đường phố, việc buôn bán của từng cửa hàng từng thương hộ bởi vậy mà
cũng vắng vẻ đi rất nhiều, chỉ có trà lâu nằm ở góc đường là đông đúc,
vào trong trà lâu, điểm một ấm trà, ngắm nhà lâu gỗ mang phong cách cổ
xưa cùng đại thụ râm mát bên ngoài cửa lớn, nghe người thuyết thư, ăn
điểm tâm, thì cũng có thể vượt qua một ngày. Đương nhiên, nếu là phú hộ
hào môn, hơn phân nửa sẽ chuyển đến những biệt uyển râm mát giữa khu
rừng bên ngoài thành Hàng Châu để nghỉ hè.
Trên đất Hàng Châu mặc dù không có sông Tần Hoài nổi danh như Giang Ninh, nhưng dọc Đại Vận
Hà, Dương Châu, Tô Châu, Hàng Châu cũng đều là đất nổi tiếng của hoa
bướm thanh lâu, mỗi khi đến đêm, thành thị đèn đuốc kéo dài, chỗ nào
cũng là lầu gấm tú viện, tiếng ca múa vang vọng. Với không khí nóng nực
như này, đương nhiên tình huống như vậy cũng ít thấy được, các cô gái
bận rộn cả đêm lúc này hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là chờ đến chiều, ngồi ở
nơi thoáng mát trên sân nhìn bướm bay múa, gửi gắm tình cảm...Chỉ có vài nơi là bất đồng. Bên phía tây bắc của thành thị, có một nơi gọi là “Y
Hà viên”. Y Hà viên không lớn, nhưng vị trí địa lý không tồi, vào mùa hè nóng bức nhưng luôn có gió mát thổi tới, trong ngoài viện là cây tùng
cổ, to lớn, tán rộng, hết sức râm mát. Nhìn bề ngoài, nơi này như là một phòng trà, trên thực tế, lại là nơi của một vài nữ tử thoát tịch khỏi
thanh lâu ở cùng nhau.
Trong mấy nữ tử thanh lâu, người cầm đầu tên là Đinh Uyển Quân, từng là hoa khôi có tên tuổi trong thành Hàng
Châu, sau này đã thoát tịch ẩn cư tại nơi này, thỉnh thoảng có khách vẫn nhớ mà đến thăm, nàng hết sức thận trọng khi gặp khách, thỉnh thoảng
mới gặp một vài người, thưởng thức trà, trò chuyện.
Càng về sau
này cũng có mấy nữ tử lần lượt thoát tịch, sống cùng nàng, nơi này từ
thanh tĩnh dần dần trở thành chỗ nhiều người chú ý tới, mỗi khi mùa hè
nóng bức, hoặc mùa đông giá rét, việc buôn bán lại khá tốt, có mấy gian
phòng trà râm mát, tiếng ve sầu râm ran hòa cùng tiếng sáo trúc, làm cho tinh thần con người hết sức tĩnh lặng.
Long Bá Uyên bình thường
rất thích đến nơi này, ngồi một chút, đương nhiên, không phải lúc nào
cũng có chỗ. Y cũng rất thích cảm giác ở nơi này, thỉnh thoảng bị cản
cũng không tức giận, dù sao y thấy, giữa y và Đinh Uyển Quân, xem như
quân tử chi giao, đối phương thân bất do kỷ, phải ứng phó với bất kỳ
người nào khác, y cũng hiểu được.
Trong số các bằng hữu của Đình
Uyển Quân, thân phận y không phải là cao nhất, đương nhiên cũng không
phải là thấp. Y là Hành Thủ của hiệp hội buôn bán vải tại Hàng Châu,
nhiều thế hệ Long gia đều làm nghề buôn bán, đến đời y cũng không tệ, y
cùng với đệ đệ là Long Bá Phấn cũng có chút thiên tính thi thư, nhưng
bởi cha mẹ hai người cũng từng nói sau này sẽ phải có một người tiếp
nhận gia nghiệp, vậy là y liền tiếp nhận.
ít tại Hàng Châu, nàng đều hết sức giữ bí mật. Bởi vị hôn phu trong nhà
nàng cũng đi ở rể, bản thân nàng là người mạnh mẽ, nhiều thư sinh càng
nguyện ý tưởng tượng nàng sau khi thành thân trở thành một phụ nhân cao
quý nhưng tịch mịch mà có chút thương hại, nhưng nàng cũng không phải là người thích được người khác thương hại, mà ngược lại càng tỏ ra cao quý hơn, bởi vậy mà càng toát lên vẻ đẹp khó cưỡng...Một bộ phận thư sinh
cam nguyện lý giải như vậy.
- Chẳng qua, Tô tiểu thư này mỗi lần đến bái phỏng đều dẫn theo vị hôn phu của mình đến, vị hôn phu kia cũng là ở rể đúng không.
Đinh Uyển Quân khẽ cười nói.
- Lâu Thư Uyển lúc thành thân cũng đã không muốn cùng phu quân mình ra
vào có đôi. Mà Lâu Thư Uyển này ngay từ đầu cũng không muốn giúp chồng
dạy con, nam nhân vô năng, người bên ngoài nói nhiều, nàng cũng sinh
lòng chán ghét...Mà vị hôn phu của con gái Tô gia kia, tên là gì
nhỉ...à, Ninh Lập Hằng, chào hỏi hết sức giữ lễ, từ đó thì không nói câu gì nữa, nói không chừng mấy câu chào hỏi kia đều là để rèn luyện. Ha
hả, sợ là tương lai khó mà tránh khỏi khuôn mẫu...Mà Tô tiểu thư kia rất dịu dàng, phóng khoáng, cử chỉ trang nhã, nói năng khéo léo, là một
nhân tài, nữ nhân như vậy, nam nhân bình thường chưa chắc đã bằng đâu,
huống chi là ở rể...
Long Bá Uyên thuận miệng đánh giá, Đinh Uyển Quân đang rót trà, chợt ngẩn ra.
- Ninh Lập Hằng?
- Ừ?
- Mới vừa nói người ở rể là Ninh Lập Hằng?
- Đúng vậy, sao vậy?
Long Bá Uyên nhin nàng bật cười:
- Chẳng lẽ Uyển Quân biết người này?
- Không, không biết.
, Đinh Uyển Quân cười cười, lắc đầu, ngẫm nghĩ một lúc, tiếp tục châm trà.
- Là nghĩ đến một chuyện khác, trong lúc nhất thời thấy cái tên này rất hay thôi.
- À.
Long Bá Uyên mặc dù được coi là nho thương, nhưng dù sao cũng thỉnh thoảng
đọc sách, mà hầu hết cũng là sách cổ kinh điển, thường bị văn đàn dè
bỉu. Đinh Uyển Quân nghĩ cái tên này giống tên tác giả của Thủy Điều Ca
Đầu, Thanh Ngọc Án, những ngẫm người ở rể, thì không có khả năng này,
hẳn chỉ là trùng tên mà thôi.
Hàng Châu nói nhỏ không nhỏ, nói
lớn không lớn, nếu đúng là đối phương, nhiều nhất trong thời gian hai
tháng, nàng không cần phải chờ đến lúc này mới có thể nghe được từ trong miệng Long Bá Uyên, những văn nhân thư sinh khác chỉ sợ còn nói sớm
trước rồi.