Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Gia sự
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Giờ Mùi hai khắc, khi Long Bá Uyên và Đinh Uyển Quân đang ngồi nói
chuyện phiếm trong Y Hà viên, trên Tây Hồ, một con thuyền hoa đang xuôi
theo làn sóng biếc từ từ mà đi.
Đây là một thuyền được chế tạo
dành riêng cho du hồ, thuyền này chỉ có một tầng, trông khá tinh xảo
nhưng lại không quá khoa trương, trần của con thuyền được mở ra, rộng mà lại dày, có khoảng hai hay ba lớp tường, có tác dụng cách nhiệt. Lúc
này trời tuy nóng nhưng buổi chiều thì hồ nổi gió lớn, bốn phía con
thuyền treo lụa mỏng thông gió nên trong khoang thuyền sẽ mát.
Buổi chiều, thuyền hoa, Tây Hồ. Nếu theo thời gian của phương Tây thì lúc
này mới chỉ tầm hai giờ chiều, ngay cả khoang thuyền rộng rãi cũng không hề nóng, trên mặt hồ rộng lớn thi thoảng mới gặp vài chiếc thuyền cũng
đủ đến mang đến bầu không khí uể oải buồn ngủ. Nếu có con thuyền khác đi qua là có thể phát hiện ra, lúc này chủ nhân của thuyền đã ngủ trên
chiếc giường làm từ trúc. Ở trong khoang thuyền này bàn ghế đều thấp,
một bộ bàn cờ với vài quân cờ đen trắng đặt bên trên được để ở giữa cửa
vào, cho thấy cách đó không lâu có người ở đây chơi cờ. Người chơi cờ có lẽ là hai thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn ở bên cạnh kia, lúc này hai
người tựa vào vách thuyền, cũng đã tiến vào mộng đẹp, nàng này ôm lấy eo nàng kia, tựa đầu lên vai nàng kia, mà thiếu nữ được ôm kia thì cầm một chiếc quạt trong tay, thi thoảng lại phe phẩy một cái.
Ở trước
cửa sổ ở bên khác của khoang thuyền cũng có một cô thiếu nữ đang ngồi
ghế đẩu, gục trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, nàng ngồi sửa sang lại sổ
sách với ánh mắt mơ mơ màng màng. Có lẽ nàng là người duy nhất tỉnh táo ở trong khoang thuyền này, tay cầm bút lông xử lý công việc trên một đống trông như là sổ sách ở trên bàn, thi thoảng lại khoanh tròn một cái,
đại để là không phải thứ quá quan trọng, sau đó lại ngáp một cái rồi gục xuống bàn chợp mắt một lúc, sau đó lại tự xốc lại tinh thần, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, một tay thì đỡ cằm còn tay kia thì tiếp tục lật loạn sổ sách.
Trong cái ngày mùa hè với ánh nắng chói chang kia, cảnh
tượng nhàn hạ trong chiếc thuyền hoa lượn lờ lụa mỏng này đủ đẹp để vẽ
nên tranh. Trên thuyền hoa này đương nhiên là có đám thuyền phu, nhưng
bọn họ sẽ không đến đây quấy rầy giấc ngủ của chủ nhà. Một lúc sau, nha
hoàn sửa sang sổ sách bên cửa sổ kia đã không chống đỡ được nữa, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Không biết là lúc nào, trong cơn mơ màng dường
như có người đi tới, buộc lụa mỏng bay loạn trên cửa sổ lên, sau đó cầm
thảm mỏng phủ lên người ba tên nha hoàn kia. Dù sao gió trên hồ rất lớn, nếu ngủ thì cũng phải làm chút dự phòng.
Nha hoàn vốn đang chỉnh lý sổ sách kia hơi mở mắt, trong ánh mắt mê ly kia nhìn thấy một bóng
người cao lớn đang vặn người như là động tác làm nóng người vậy, một lúc sau thì một tiếng nhảy xuống nước vang lên, người kia nhảy vào trong hồ nước.
Có lẽ nên tỉnh dậy rồi. Nha hoàn thầm nghĩ, nhưng không
lâu sau thì thấy một bóng người màu trắng đi tới, đó là bóng dáng của nữ chủ nhân. Nàng đi đến đầu thuyền, ngồi ở đó sửa sang lại ngoại bào mà
nam chủ nhân cởi ra, sau đó ngồi xuống mép thuyền dựa vào lan can ở bên
cạnh, tuy đã tỉnh rồi nhưng xem ra vẫn còn mệt mỏi.
Một làn gió
thổi qua khiến làn váy trắng kia nhẹ nhàng tung bay, sau đó vài lọn tóc
tuột ra khỏi búi tóc do giấc ngủ trưa cũng khẽ bay lên.
Dường như có tiếng nói chuyện truyền tới, nữ chủ nhân ôm lấy tay vịn, lắc lắc
đầu. Cho dù chỉ là bóng dáng nhưng có thể nhìn ra nữ chủ nhân tuy mệt
mỏi mà vui sướng, có lẽ là cô gia lại bảo nàng xuống nước chơi. Xem thêm tại ban long chấm us.
Tình cảm giữa nữ chủ nhân và cô gia khiến
người khác rất hâm mộ, ngay cả nha hoàn như nàng tuy đã thấy không ít
chuyện ở các đại gia tộc nhưng chưa từng thấy ở đâu lại có tình cảm vợ
chồng như thế này. Tình cảm này không thể chỉ dùng hòa thuận và tôn
trọng lẫn nhau để hình dung, mà điều kiện tiên quyết là cô gia ở rể, đây thậm chí có thể gọi là kỳ quái. Mỗi lần nghĩ thế, nha hoàn có tên Hạnh
Nhi kia đều không nhịn được mà tưởng tượng xem vị hôn phu sau này của
mình sẽ là như thế nào, nếu có thể như thế này thì tốt rồi, nếu không
phải thì khỏi thành thân nữa, có lẽ cũng không sao, mình sẽ ở lại Tô gia cả đời, tiểu thư và cô gia đối đãi với mình rất tốt.
So với các
đại gia đình khác thì tình huống nhà mình là tương đối đặc thù. Nàng là
đại nha hoàn của tiểu thư, nếu bình thường thì sẽ là nha hoàn thông
phòng, nhưng cô gia ở rể nên khả năng nàng được an bài cho cô gia sẽ
không cao. Bên cạnh những tiểu thư ở gia đình bình thường khác cũng sẽ
không sắp xếp ba nha hoàn, bởi vì sau tiểu thư lại xuất đầu lộ diện bên
ngoài để xử lý thương sự, bởi vậy mới cần thêm hai người nữa. Tình cảm
giữa tiểu thư và cô gia rất tốt, nay Tiểu Thiền và cô gia có lẽ là đã
định ra rồi, nàng và Quyên Nhi không rõ là sau này sẽ như thế nào nữa.
- Nhưng nàng đều biểu hiện ra ngoài rồi mà.
- Chàng chưa xin lỗi.
- ...
Ninh Nghị im lặng một lúc rồi giơ tay ôm lấy thê tử, thở dài:
- Cái đó... Nam tử hán đại trượng phu, sai rồi cũng sẽ không xin lỗi.
- ... Chàng vô lại.
- Kỳ thật nàng có thể hỏi tại sao ta lại muốn ở rể.
Toàn thân Tô Đàn Nhi khẩn trương:
- Vì sao vậy?
- Quên rồi, nàng không nhớ là ta đã mất trí nhớ rồi sao?
- ...
Bên gái trầm mặc:
- Chàng buông ra.
- Hả?
- Ta muốn quay lưng lại với chàng...
Vì thế nàng ở trong lòng Ninh Nghị đưa lưng về phía hắn ngủ cả đêm, ngày
hôm sau khi Ninh Nghị hỏi nàng tâm tình lúc nàng nhảy xuống kia là gì
thì nàng lại không chịu nói. Kỳ thật lúc đó Tô Đàn Nhi không nhớ được
lúc đó mình có tâm tình như thế nào, có lẽ là chẳng có gì, cứ thế nhảy
xuống, chỉ là chuyện này nàng không thể nào nói với Ninh Nghị được.
Kỳ thật hai tháng này, kể từ khi biết lúc Tần Tự Nguyên lên kinh có từng
mời Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi luôn cảm thấy mâu thuẫn và phức tạp ở trong
lòng mình. Hơn một tháng này, Ninh Nghị luôn cùng nàng tới bái phỏng
từng nhà một, đối phương biết Ninh Nghị ở rể nhà nàng thì khó tránh khỏi nhìn hắn với đủ loại ánh mắt, cho dù biết Ninh Nghị không ngại nhưng
nàng không khỏi sinh ra đủ loại ý tưởng ở trong lòng, đặc biệt là giữa
tháng sáu tin Tần Tự Nguyên đã giữ chức Hữu tướng truyền đến, hai chữ ở
rể này lại càng khiến lòng nàng mẫn cảm hơn.
Nhưng sau chuyện
khắc khẩu này, cảm xúc đó trong lòng nàng mới thoáng bình ổn lại. Chỉ là từ đó về sau khi Ninh Nghị muốn xuống thuyền bơi lội, đôi khi lại kéo
nàng xuống, dù sao bốn phía không có người, Ninh Nghị cũng không ngại
khiến người nhà mình vận động một chút. Nhưng Tô Đàn Nhi thì có đánh
chết cũng không chịu xuống, nhưng vẫn lo lắng không yên lòng khi tướng
công nhà mình một mình xuống nước, một khi Ninh Nghị bơi là nàng sẽ ngồi ở mép thuyền nhìn hắn. Có đôi khi Ninh Nghị bơi tới, ở trong làn nước
nói chuyện với nàng, lại bảo nàng cởi tất rồi nhúng chân vào nước. Kỳ
thật ở thời đại này nhiều nữ tử với đôi chân có khi còn làm quá lên hơn
cả thân thể, nếu thấy có thuyền từ đằng xa lại đây, nàng sẽ lập tức thu
hai chân lên rồi phủ váy mà lặng lẽ mặc tất vào.
Lúc này tuy đã
đến Hàng Châu hơn một tháng, nhưng ngoài hàng ngày đi thăm viếng một
phen theo lệ thì vợ chồng hai người chỉ sinh hoạt trong mảnh trời này
của chính mình, ngẫu nhiên có qua lại với Lâu Thư Uyển một phe, cũng gặp hai vị ca ca của Lâu Thư Uyển là Lâu Thư Hằng và Lâu Thư Vọng vài lần.
Thi thoảng khi về nhà giữa lúc hoàng hôn, Ninh Nghị sẽ ở giao lộ xem một đám tráng hán hây hây ha ha đánh quyền ở trong võ quán Lưu thị kia. Lúc này ánh trời chiều vẩy ra từ tán cây, Tiểu Thiền hoặc gia nhân sẽ đi
theo hắn, ngày qua ngày đúng là nhàn nhã thoải mái.
Trung tuần
tháng sáu qua rồi, một người xa lạ tới phủ bái phỏng, người này có liên
quan đến Tiền Hi Văn, tên là Thì Xương Kỳ, bởi vì nghe tên Ninh Nghị nên đến gặp. Chỉ là đến khi biết thân phận ở rể của Ninh Nghị, gã dường như từ trợn mắt há hốc mồm biến thành đến phủ lên án...