Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Trời quang

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Hắn cầm khăn mặt đi ngang qua sương phòng ở phía sau kia, thấy Hạnh Nhi đang ăn vụng kẹo.



Nói ăn vụng thì không được chính xác cho lắm, thân là đại nha hoàn mà thực

chất cũng là quản gia, Hạnh Nhi quản tiền quản sổ sách, lương tháng của

nàng cũng đã là mười hai lượng. Trong cái thời đại ba năm mười lượng bạc là có thể bán đứt một con người này, lại thêm hồng bao ban thưởng, vài

thu nhập thêm dạng này dạng kia, nếu như ở bên ngoài thì Hạnh Nhi chắc

chắn là một tiểu phú bà người người tranh cướp rồi. Nàng muốn ăn thứ

ngon gì thì đều có thể mua được.



Nhưng cho dù thế nào thì lúc này đây, trông nàng hệt như là đang ăn vụng.



Món kẹo chẳng phải quý giá cỡ nào được lấy ra từ trong tủ treo quần áo kia, Ninh Nghị nhớ rõ là đường xốp hắn tùy ý mua ven đường lúc nãy, mùi vị

không được ngon cho lắm. Ăn được vài miếng, Ninh Nghị đã chẳng còn hứng

thú gì nữa, nay Hạnh Nhi lại đang ăn nó. Nàng cầm mảnh đường xốp thật

dài kia, lén lút nhìn xung quanh, cắn một miếng rồi ra sức nhai. Tiếng

rốp rốp rốp vang lên, trông nàng hệt như một chú sóc vậy, ăn xong một

cái rồi thì cẩn thận lau miệng, sau đó nhịn không được mà nhìn cái bọc

trong tủ quần áo, lại nhìn hai bên một cái, rồi lại lấy ra một cái

nữa... s



Cảnh này không phải là lần đầu tiên hắn thấy, lúc trước hắn chẳng để bụng lắm, giờ mới cảm thấy thú vị, vẻ mặt kia trông có vẻ

khá là cổ quái. Nay ngẫm lại mới thấy, là đại nha hoàn bên cạnh Tô Đàn

Nhi, tính cách của Hạnh Nhi cũng có một mặt khá mạnh mẽ, nhưng không

phải giống Phượng quả ớt như Vương Hi Phượng. Nha hoàn là phải chú ý đến quy củ, ở trước mặt Thiền Nhi và Quyên Nhi, nàng là tỷ tỷ, khi quản

chuyện trong phủ phần lớn là thong dong, đương nhiên với Ninh Nghị thì

nàng cũng chỉ là một cô thiếu nữ, chẳng khác Thiền Nhi hay Quyên Nhi là

bao, chỉ là xưa nay rất ít khi thấy nàng ăn đồ ăn vặt ở trước mặt mọi

người... À, có lẽ là chưa từng thấy bao giờ, nàng vẫn luôn làm những gì

mà nha hoàn phải làm.



Lần trước khi thấy nàng ngồi một bên ăn

vặt, hắn chẳng nghĩ gì, lần này mới phát hiện thì ra lần đó dường như

xung quanh cũng không có ai. Thấy nàng ăn đến thú vị như vậy, Ninh Nghị

đi ra theo cửa sổ, cầm khăn mới rồi đi tắm rửa.



Sau khi tắm xong

trở lại phòng, Tô Đàn Nhi đang ngồi bên cửa sổ đọc thư, là thư nhà nhân

tiện gửi tới khi Giang Ninh giao hàng tới đây. Ninh Nghị bèn ngồi xuống

một chiếc bàn đọc sách khác, nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Bởi vì

do gian phòng nên hai chiếc bàn này không được đặt đối diện mà là bày

thành dãy ở trước cửa sổ. Ninh Nghị chợt nghĩ thì thấy rất giống kiểu

ngồi cùng bàn khi đi học tiểu học vậy, vì thế hắn quay đầu sang nhìn Tô

Đàn Nhi. Tô Đàn Nhi mặc một bộ quần áo thuần màu trắng, tóc thì được búi lên sau đầu một cách tùy ý, những lọn tóc không bị buộc vào kia thì thả xuống bả vai, làn da nàng trắng nõn nà, gò má trong tầm mắt hắn kia

xinh đẹp mà lại có tự tin.



Nếu lúc trước đến trường học mà có bạn cùng bàn như vậy thì đúng là quá tuyệt vời...



Tô Đàn Nhi quay sang nhìn hắn:


Ninh Nghị cười nói tiếp:



- Mà cụ thể là đi nơi nào đó làm Tri huyện gì đó, loại chuyện vặt vãnh

này ta không tính làm. Ta không muốn tiến vào cái thể chế kia, lục đục

với nhau, quỳ quỳ bái bái, như thế không hợp với ước nguyện ban đầu của

ta. Ta cùng lắm chỉ nêu ra ý kiến, tiếp thu tham khảo hay không thì sẽ

để cho Tần lão tự mình phán đoán, có khi lý luận suông của ta lại vô

dụng, thế là lại quay về. Mà nàng sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn. us



- Ninh Lập Hằng...



Tô Đàn Nhi cúi đầu, hô tên hắn. Ninh Nghị nở nụ cười:



- Giọng nàng thay đổi rồi, ta biết ngay là nói thế sẽ khiến nàng cảm động đến phát khóc mà. Nàng cứ khóc thoải mái ra đi, không sao đâu, như thế

sẽ khiến ta cảm thấy rất có thành tựu. Xem này, ta cho nàng mượn bả vai

để dựa vào này...



Hắn nói thế khiến Tô Đàn Nhi không nhịn được mà bật cười, giơ tay ra đánh hắn mấy cái:



- Người khác không có cách nào để làm quan nên mới phải làm phụ tá, muốn

nương nhờ quyền thế của người ta để cuối cùng kiếm được xuất thân tốt.

Chàng rõ ràng có thể làm quan nhưng lại cứ muốn làm phụ tá cho người

khác...



- Ta đã suy đi tính lại rồi, trong tất cả các nghề thì

phụ tá là thanh nhàn nhất, tiền nhiều mà trách nhiệm thì nhẹ, lúc có ý

tưởng thì ngươi nói ra, nếu không có ý gì thì người bình thường cũng

chẳng thể nào trông cậy vào ngươi. Hơn nữa chỉ nói là được rồi, còn

thành hay bại đều có kẻ khác tới chống. Đám người cứ muốn làm quan kia

mới là dốt, làm quan là phải chịu trách nhiệm, áp lực lớn nữa, suốt ngày uống cà phê lại thêm mất ngủ, mọc râu mọc râu mà tính khí lại không

tốt, chẳng tán tỉnh được cô nào đâu...



Đương nhiên làm phụ tá sẽ

không chỉ là như vậy, nhưng lời cảm thán đầy đùa giỡn mà không chút chí

lớn kia của Ninh Nghị cũng khiến Tô Đàn Nhi bật cười, ngay cả cái từ cà

phê cũng không để ý, dù sao trước nay Ninh Nghị luôn dùng rất nhiều

những từ ngữ linh tinh. Không lâu sau, Hạnh Nhi tới gọi hai người ra ăn

cơm, đúng là lúc mặt trời đã ngã về đằng Tây, mấy chú chim bay qua trên

bầu trời. Tô Đàn Nhi đứng trong viện, ngẩng đầu lên nhìn, trên không

trung lúc này chỉ có một vệt mây dài, nhiễm màu hồng dưới ánh trời

chiều.



Sắc trời thật quang đãng, nàng vuốt vuốt tóc bên tai, nghĩ như vậy.



Buổi chiều ngày hôm sau, cả nhà đi ra ngoài, vợ chồng Ninh Nghị, Thiền Nhi,

Quyên Nhi và Hạnh Nhi, kể cả Tô Văn Định và Tô Văn Phương cùng đi tới

thuyền hoa đậu bên Tây Hồ của nhà mình kia, rồi cùng với nhiều con

thuyền chạy tới Tiểu Doanh Châu...