Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Đưa một hộp tằm
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Tuy hôm nay là lập thu nhưng thực ra vẫn là trong mùa nóng. Tục ngữ có
nói sau thu sẽ là tháng nóng chết người, nắng nóng còn chưa kịp rút thì
lại đúng là lúc hơi nóng tăng vọt. Trên Tây Hồ dường như sắp bốc lên một tầng hơi nước, nhưng cũng may là ở trên mặt nước thì khác với mặt đất,
gió thổi vào trong thuyền vẫn khá mát mẻ. Từng chiếc thuyền mở hết cửa
sổ ra, vắt màn lụa lên, từ từ du đãng trên mặt hồ.
Những người
nhận được thiệp mời tụ hội hôm nay cơ bản là người có gia thế, cho dù có tương đối bần hàn thì cũng là văn nhân sĩ tử giao du rộng rãi. Lúc gặp ở trên bờ, mọi người đã chào hỏi hàn huyên với nhau, lúc đó vẫn còn sớm
mà thời tiết thì nóng bức nên người đến không nhiều lắm. Nhưng thời gian dần dần trôi qua, từng chiếc thuyền lục tục đến, lúc này là có thể nhìn ra quy mô của buổi tụ hội này, mỗi một chiếc thuyền đều có dấu hiệu của các gia các hộ, như Tào gia buôn gạo lớn nhất Giang Ninh, Long gia buôn vải, Trần gia hoa phường kinh doanh thanh lâu, cũng có thuyền quan thả
neo ở đây, vân vân... .s.
Lúc này là sau buổi trưa mùa hè, tuy
không quá thích hợp để bơi hồ nhưng cũng đủ để thấy sự phồn hoa của sông nước vùng Giang Nam ở Hàng Châu này, thi thoảng lại có thể nhìn thấy
cảnh vài chiếc thuyền tới gần nhau, người trên thuyền đứng ở mạn thuyền
chắp tay chào hỏi nhau, đều là người cùng giới nên có quen biết nhau tất nhiên là không ít.
Trời nơi nóng, vẫn chưa tới lúc cập bờ rời
thuyền, người mới đến cũng chỉ muốn ở trên thuyền lướt trên hồ một lát,
thi thoảng gặp người quen thì thuyền nhỏ sẽ được lái tới gần thuyền lớn. Bởi vì nhiều người cùng nhau đến nên dù tụ hội lớn chưa mở, tụ hội loại nhỏ đã được tiến hành trên các con thuyền hoa rồi, hoặc là hai ba phú
hào,hoặc là dăm ba thư sinh cười cười nói nói, chuyện trò vui vẻ, chỉ
điểm giang sơn. Cũng có đội thuyền của quân Võ Đức đóng giữ ở vùng Tô
Hàng này chở binh lính lên đóng ở Tiểu Doanh Châu và thanh tràng từ
trước, đợi đám người Tri phủ Hàng Châu đến.
Bởi vì một phần
thương nhân, thi sĩ mang theo gia quyến nên không thể mời nữ tử thanh
lâu một cách lộ liễu tới được. Nhưng ngoài Trần gia vốn kinh doanh nghề
này ra thì trên hoa phường cũng có hai vị hoa khôi tiếp khách, số còn
lại nếu muốn lên đảo tham dự thì cũng có biện pháp. Mấy vị tài tử thư
sinh vẫn chưa có ai đi cùng, nếu có quan hệ cá nhân không tệ thì cũng
mời hồng nhan tri kỷ chốn thanh lâu, lấy thân phận người đi cùng mà đến, chỉ là những người này lại phải tự hình thành một tốp riêng, khó có thể xen lẫn vào cùng gia quyến được. truyện do ban long chấm us chia sẻ.
Nữ quyến của những người này có lẽ là thường ngày cũng thích nghe chuyện
tài tử giai nhân, chỉ là một khi tận mắt nhìn thấy tất nhiên khó tránh
khỏi sinh lòng hờn giận, sẽ tẩy chay và chế nhạo người ta. Song phương
phân biệt rất rõ ràng, đây cũng là một trong những chuyện thú vị của
loại trường hợp này, phong lưu hương diễm và gia sự ấm áp luôn khó mà
hòa tan thành một được.
Khi thuyền của Lâu gia tới thì thời tiết
đã mát mẻ hơn đôi chút. Lúc này người trên thuyền chủ yếu là Lâu Cận Lâm hai đứa con là Lâu Thư Uyển và Lâu Thư Hằng. Đứa con lớn nhất của ông
Lâu Thư Vọng lúc này không ở Hàng Châu. Vị hôn phu của Lâu Thư Uyển là
Tống Tri Khiêm vốn cũng đi cùng, nhưng vừa rồi mấy vị bằng hữu chào hỏi
gã, Lâu Cận Lâm liền tỏ vẻ thông cảm:
- Tiểu muội đừng úp mở mãi vậy, hộp tằm gì cơ, đó là chuyện gì?
Lâu Thư Uyển nhíu mày nhìn huynh trưởng, giọng nói trở nên trong trẻo hẳn lên:
- Ta cũng thấy rất kỳ quái, hai ngày nay mới nghe được La gia và Đàn Nhi
bàn chuyện làm ăn. Sau cẩn thận hỏi lại thì mới biết thứ Đàn Nhi muội tử đưa tới là một hộp tằm, bên trong chỉ có vài con tằm, đựng trong hộp
gỗ, trên bọc vải thưa, hộp đó chỉ có thể nhìn, mà tằm bên trong lại rất
đáng yêu. Vị La phu nhân kia vốn là thiên kim tiểu thư, chưa từng tiếp
xúc mấy thứ này, thấy tằm cắn lá dâu thì sinh lòng thương yêu. Sau đó
Đàn Nhi muội tử lại nói cho nàng ấy biết rằng con phố đối diện La gia
kia có một cây dâu tằm, nay vị La phu nhân kia ngày ngày đều ra ngoài
hái lá dâu cho tằm ăn, lúc ăn cơm cũng thấy ngon miệng, nên cũng nguyện ý đi ra ngoài viện. La Điền vốn định dời một gốc dâu tằm đến trong viện
phu nhân, nhưng Đàn Nhi muội tử mở miệng ngăn cản, vì thế mà cũng định
ra chuyện làm ăn. Chính là như vậy.
Lần này nàng nói rất dứt
khoát rõ ràng, đám người Lâu Thư Hằng nghe xong thì giật mình ngơ ngác
một lúc lâu. Lâu Cận Lâm kia cũng�c đi ngang qua, ở bên tiếp khách một
lát, uống mấy hớp trà, nghe nàng nói xong thì hỏi:
- Thiên kim tiểu thư nhà quan lại?
Sau đó lại thuận miệng nói một câu:
- Vậy đưa hộp tằm đi.
Khi đó nàng và Tô Đàn Nhi đều ngẩn ngơ, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Nàng vẫn nhớ rõ người nọ nói câu kia rất nhẹ nhàng bâng quơ, lúc ấy trông
Ninh Lập Hằng chẳng có chút lợi hại gì, hắn thậm chí còn thích võ nghệ,
khi đó không biết là làm chuyện gì, uống trà nói xong liền đi. Từ đầu
tới cuối nàng chẳng để ý lắm, mãi tới hai ngày trước bỗng nghe nói Tô
Đàn Nhi bắt tay làm ăn với La Điền, nàng mới nghe ngóng một trận, sau đó tới tận hôm nay, nàng vẫn còn suy nghĩ về câu nói kia.
Tên đàn ông đó phất phất tay:
- Vậy thì đưa hộp tằm đi...
- Đưa hộp tằm đi...
Trời ạ, bọn họ thật sự tặng một hộp tằm...
Trong lúc bàn tán, một bên mạn thuyền, có người chào hỏi, thuyền hoa của Tiền Hi Văn Tiền gia tới gần bên này...