Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Ngủ một tối
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Ánh mặt trời chói mắt, thuyền hoa bập bềnh theo gợn nước, từ xa truyền
tới tiếng vù vù của du nhân. Ninh Nghị cùng tiểu Thiền ngồi ở bên thuyền quay vào hồ, trong tầm mắt, vẫn có con thuyền chạy tới từ đằng xa, vài
đôi chim bay qua trên bầu trời.
- Được rồi, rốt cuộc là sao vậy?
Sau khi ngồi xuống, không khí giữa hai người có chút trầm mặc. Tiểu Thiền
không ngồi thẳng mà nghiêng thân mình ngồi dựa vào thành thuyền, cách
ngồi có chút gò bó, nếu là người bình thường, nha hoàn trước mặt chủ
nhân không dám ngồi thẳng, thì sẽ ngồi như thế này. Nhưng trước kia Tiểu Thiền ở trước mặt Ninh Nghị sớm đã bỏ những hình thức này, nay đột
nhiên lại có thái độ như vậy, có lẽ chỉ có thể chứng minh trong lòng cô
ấy đang có những chuyện khó quyết đoán. Nhìn tay cô ấy vẫn dùng sức đan
vào nhau, Ninh Nghị đưa tay ra, nắm lấy một tay của cô ấy, bàn tay trắng nõn khéo léo, đặt trong bàn tay Ninh Nghị, có chút run run, nhưng cũng
làm cho Tiểu Thiền hít một hơi.
- Cô, cô gia…
- Ừ?
- Cô gia…có thể đáp ứng thiếp một chuyện?
Cô gái hỏi rụt rè, lời nói dần dần thấp xuống, Ninh Nghị mỉm cười:
- Ngươi không nói cho ta là chuyện gì, ta cũng không biết mình có làm được không.
- Thiếp, thiếp muốn cô gia đáp ứng thiếp, lát nữa thiếp nói với cô gia
rồi, nếu như… nếu như cô gia không đồng ý, thì cũng đừng nói với tiểu
thư có được không…
- À? Không thể nói cho tiểu thư nhà người sao?
- Cũng không phải…
Thiền nhi lắc đầu nói nhỏ, một tay của cô bị Ninh Nghị nắm trong tay mình,
thấy an tâm hơn, lúc này lại nghĩ thêm một lúc, quyết định mở miệng, sắc mặt đỏ dần lên.
- Cô gia, cô gia có thể … nói với tiểu thư, nói… nói… tối nay, không, hoặc là tối mai… ngày nào cũng được… cô gia cùng
tiểu thư, tách ra một đêm, không ở cùng tiều thư có được không … ?
Nàng rất khó khăn mới nói được những lời này, rất có có nghĩa khác, hơn nữa, nha đầu này có thân phận như thế nào mà khiến hai vị chủ nhân tối đến
không ở cùng nhau, chuyện này cũng thật quá mức giới hạn. Ninh Nghị hơi
hơi ngần ngừ, Tiểu Thiền chắc hẳn cũng ý thức được ý nghĩa của câu nói
này, mặt lúc đỏ lúc trắng lúc lo lắng. Nàng bình thường chỉ là tươi cười đơn thuần đáng yêu, lúc này lại là các loại vẻ mặt đều hỗn tạp với
nhau, bàn tay trái bị Ninh Nghị nắm, muốn rút lại, nhưng Ninh Nghị đã
Trì hoãn một lúc, thực ra những người cần đến hôm nay cơ bản cũng đã đến đông đủ.
Tiểu Doanh Châu này bản thân là một đảo dài hẹp tròn, lúc này dù trong
như một lâm viên xinh đẹp trên nước, nhưng vẫn không quy mô bằng đời
sau, trên đảo cũng không có chỗ để tự họp nhiều người, tuy nói là hội
thơ, nhưng do người tới đông, mọi người đi đi lại lại trong lâm viên
ngắm cảnh, xem ra thì có chút giống hội đạp thanh.
Có điều, hội
thi thơ tất nhiên vẫn phải có, lúc này thuyền lớn thuyền nhỏ đậu bên
sông gần như nối lại với nhau, hội thơ chính thức tiến hành, đầu tiên
thật ra không phải trên bờ, mà là ở trên mấy con thuyền lớn neo ở gần
bờ.
- Lập thu mà còn quá nóng, lúc này tổ chức hội thi thơ, không phải lệ thường, mà là theo tiền lệ mấy năm trước Hùng Nhữ Minh từng đảm nhiệm Tri phủ tổ chức mở, lúc đó các nơi đều có tai họa, Hàng Châu lúc
này còn chưa tới thu hoạch vụ thu, nhưng các loại vật tư cũng thấp – tất nhiên, nói là nói vậy, kỳ thực vấn đề không phải quá lớn. Hùng Tri phủ
mời rất nhiều người đến đảo này du ngoạn, để các nhà giàu bỏ ra chút vật tư, để cho các tài tử làm thơ, viết chút tinh thần khi mọi người cùng
nhau, lúc ấy mời Tiền Công Tiền Hi Văn, Mục công Mục Bá Trường, Thường
công Thường Dư An, những người này lấy thanh thế hỗ trợ, nay Thường Công đã qua đời, nhưng hội thi thơ vào lập thu vẫn được duy trì gìn giữ. Nếu không phải như vậy, những văn nhân này tụ họp lại thì sẽ không mời
nhiều thương gia tới để khuếch trương thanh thế như vậy.
Thời
gian cũng gần tới, La Điền đang dạo ở phía dưới cũng lên thuyền hoa,
chuẩn bị để thê tử của y qua chính thức dự hội, thuận miệng nói lên lý
do lập nên hội thi thơ lập thu này, Ninh Nghị nghĩ:
- Sợ sẽ không quá hòa hợp ?
- Từng có những người thanh cao mượn thơ để chế nhạo thương nhân nhiều
tiền, thế nhưng cũng có người sẽ lấy sự việc năm ấy ra để phản bác. Khi
đó cũng coi như là có tiền thì bỏ tiền, có sức thì bỏ sức, góp sức mình
vì thanh danh của mọi người. Hơn nữa những người được mời đến ít nhiều
cũng là người có bối cảnh văn chương, giống như chuyết kinh, năm đó cũng là tài nữ có chút thanh danh, à… kỳ thực hội thơ lập thu bây giờ không
có hiệu quả như lúc ban đầu, dạo chơi, làm thơ, tới chạng vạng, bên này
sẽ có đầu bếp Phúc Khánh lâu tỉ mỉ chuẩn bị yến hội, đêm đến thì thả đèn nước, cầu phúc, vẫn rất náo nhiệt…
La Điền nói những lời này,
đưa thê tử rời đi, lúc Quyên nhi thu thập bát trà mâm đựng trái cây thì
Tô Đàn Nhi kéo Ninh Nghị qua một bên, nói nhỏ:
- Ban nãy thấy mắt Thiền nhi đỏ đỏ, cô ấy nói gì với chàng vậy?
Ninh Nghị thuật lại lời thỉnh cầu của Thiền nhi với nàng, Tô Đàn Nhi trầm mặc một lát, gục trán vào vai Ninh Nghị không nói gì.