Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Biến cố (1)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Mây trên trời miên miên mềm mại, như là vảy cá, khi ánh nắng chiều từ

tầng mây phía chân trời chiếu lên, bầy chim bay qua trên bầu trời phía

trên mặt hồ. Nước Tây hồ gợn yên tĩnh, Tiểu Doanh Châu tọa lạc trong đó, đây là lâm viên trong nước đẹp nhất, cây cối vờn quanh đê xanh um tùm,

trong đó có cầu Lương Đình Khúc, đám người hội tụ lại bốn phía con đê,

hoa sen trong nở tươi tốt, đóa nào đóa nấy phấn hồng.



Trung tâm

của Tiểu Doanh Châu là một tòa Bảo Ninh Tự, cũng có người nhân khi có

thời gian thì vào trong thắp hương lễ Phật. Kết cấu như thế này, đến hậu thế đã không còn thấy nữa.



Từng chiếc từng chiếc thuyền hoa

lâu trước mắt như là trăng saobao quanh Tiểu Doanh Châu, chiếc thuyền ở

trung tâm nhất đã tụ tập không ít người. Theo trình tự của mấy lần

trước, khoảng giờ thân, mọi người bắt đầu lên thuyền nhập tiệc, sau đó

Tri phủ đại nhân khai mạc, mấy vị lão nhân cũng phát biểu, sau đó mọi

người bàn tán trao đổi, trong ánh nắng chiều, đầu bếp của Phúc Khánh Lâu dâng lên tinh mỹ xan điểm, vui chơi giải trí, ngâm thơ làm phú, đến tối thì thưởng cảnh đêm, thả hoa đăng thủy đăng, cơ bản là như vậy.



Lúc này vẫn còn chút thời gian rảnh rỗi trước khi phải lên thuyền, trên

thực tế, giờ Thân là ba đến năm giờ chiều, nhưng đợi đến khi mọi người

chính thức vào chỗ thì Tri phủ mới xuất hiện, thông thường cũng phải đến giờ thân hai khắc chính là sau bốn giờ chiều. Trước lúc này, ví như mấy người như Tri phủ Hàng Châu Lục Thôi Chi, đại nho Tiền Hi Văn, Mục Bá

Trường, Thang Tu Huyền, trên cơ bản cũng sẽ chào hỏi nhau hoặc gặp riêng vài người, chuyện này có lợi hay không, là sâu hay cạn, thì người ngoài không thể biết được.



Hội thơ lập thu trong thành Hàng Châu này

bắt đầu từ năm thứ ba Cảnh Hàn của Vũ triều, mỗi lần tổ chức lại quyết

định rất nhiều chuyện sáng tối, tất nhiên đối với người năm nay mới đến

Hàng Châu, tỷ như những người như phu thê nhà Ninh Nghị mà nói, cho dù

có thiên phận cao đến đâu, tất cũng khó biết được nội dung bên trong,

sau khi tới đây, bọn họ cũng không có cơ hội tìm hiểu nội dung bên trong ra sao.



Tại hội thơ năm Cảnh Hàn thứ chín, cũng không mở tới cuối cùng. Lần ấy, giữa hội thơ đột nhiên xảy ra chuyện đã làm chấn

động toàn bộ vùng nam khiến bất cứ ai cũng bất ngờ bàng hoàng, cũng

khiến cho nhiều chuyện không thể đi tới cuối cùng. Tất nhiên, trong cái

thời đại này, tất cả mọi người vẫn làm việc của mình như thường, chờ

mong sự việc tiếp theo lý thường nên diễn ra sẽ diễn ra. Giữa bóng cây

trên đê, nữ nhi gảy đàn, nhẹ nhàng thấp giọng hát, để cho làn gió đem

tiếng hát của nàng truyền tới cả vùng.



Trên thuyền Tiền gia, Tiền Hi Văn vừa mới gặp con cháu Thường gia, lúc này đang nói vài lời với

quản gia, đồng thời cũng hỏi một hai câu có liên quan đến phu thê Ninh

Nghị. Ông đã gửi thiếp cho Ninh Nghị, lúc trước cũng bóng gió Lâu Cận

Lâm từng dò hỏi một hai câu về việc liên quan đến tiểu thư Tô gia và

Ninh Nghị. Nếu lúc này Ninh Nghị đến chào hỏi ông, chắc chắn ông sẽ gặp, nhưng nghe nói phu thê Ninh Nghị đã đến rồi, nhưng lại không trực tiếp

lên thuyền xin gặp, thật ra lại khiến trong lòng ông có chút suy nghĩ,

rồi lại chỉ cười cười, bảo Tiền Dũ ra ngoài gọi vài người khác vào ngồi.



Ông là người có học vấn, bình thường đều tới nhiều nơi dạy học, trên lợi

ích gia tộc thì chỉ cầu trung dung đại đạo đại thế, nếu bên ngoài có

việc cấp thiết, ông cố nhiên có thể hiểu được, nhưng trong lòng chưa

chắc đã thích.



Về phương diện khác, ngoài Tiền gia, gia chủ hiện
mộ. Thật đáng tiếc, đã thành thân rồi, lại còn là đệ nhất tài tử ở rể gì gì đó, cho dù có chút tài hoa, mọi người hoàn toàn khác về khí chất khí thế, sao có thể so bì.



Trong lòng gã bồi hồi những cảm xúc này,

bỗng nhiên lại chẳng muốn trò chuyện với bất cứ ai nữa, những biểu hiện

vừa rồi, lúc này trong lòng trống trải, rất có cảm giác “Tâm như mãnh

hổ, tế khứu sắc vi, thịnh yến quá hậu, lệ lưu mãn diện”, sau đó, lững

thững đi xuống.



Gã đi trong đám đông, thỉnh thoảng có những bằng

hữu đi qua chào hỏi, gã cũng chỉ tùy ý mỉm cười gật đầu, lúc này không

thật muốn nói chuyện. Lúc gần đi tới ngã ba phía trước thì gã thấy phía

trước có một nữ tử đang đàn hát, hai nữ tử bên cạnh đang trao đổi nói

chuyện bên cạnh nàng, xung quanh có một đám người, những nữ tử đó hắn

cũng quen biết, đều là người Thanh Quán, nhưng lúc này trong lòng gã lại không muốn khiêu chiến hay là nổi lên dục vọng xum xoe như trước, không có gì đáng xem cả.



Đầu bên kia, cũng đều là những người đang đi lại, thật là nhàm chán… nhưng sau đó, gã thấy hai bóng người bên hồ sen.



Hai người đó cũng đang nghe đàn, bởi vì bên này nhiều người vây quanh, bọn

họ đành đứng ở bên phía hồ sen, đang đứng dưới tàng cây, trong đó một

người là Ninh Lập Hằng, một người là nha hoàn bên cạnh Tô Đàn Nhi, gã

cũng không biết tên là gì.



Lúc này có thể đi qua chào hỏi, nhưng

gã đứng đây nhìn một lát, lại hơi nhíu mày, bên kia hai chủ tớ đang nói

chuyện, tiểu nha hoàn khi thì cười vui, khi thì uể oải, lúc lại giận

hờn, lúc lại hồn nhiên nhảy nhảy, nhìn sang bên nữ tử đang đánh đàn, mà

Ninh Lập Hằng cũng tươi cười, bộ dạng không giống với khi bảo thủ ở bên

Tô Đàn Nhi, sau đó Lâu Thư Hằng phát hiện, Ninh Lập Hằng kia có lúc còn

nắm tay tiểu nha hoàn. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com



Thật sự rất thân thiết… gã phe phẩy cây quạt, ở bên này cười cười, sau đó

nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ: nếu Tô Đàn Nhi thấy được một màn thế

này thì sẽ ra sao. Gã không thèm đi mách, nhưng Tô Đàn Nhi cũng không

xuất hiện trong tầm mắt. Với tâm tư phức tạp, gã đi về phía bên đó,

chuẩn bị dọa bọn họ một chút, cảm thấy sẽ rất thú vị.



Người ở rể

cùng nha hoàn, quả thực không khác gì nha hoàn con của người chăn ngựa

muốn làm lớn chuyện ở nhà gã trước đây… Gã nghĩ vậy, mà càng đến gần,

trong lòng gã cũng nảy sinh vài ý tưởng.



Gã luôn là người phong

lưu không kiềm chế được, nghĩ ra rồi, thì phải làm cho bằng được… Bên

này, Ninh Nghị và tiểu Thiền đang đứng quay lưng lại. Lâu Thư Hằng đến

sau lưng hai người, vỗ bả vai Ninh Nghị.



- Ninh Lập Hằng!



Ninh Nghị vừa quay đầu lại, gã một quyền đánh tới…