Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Biến cố (2)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Hội thi thơ lập thu, mọi người hội tụ cùng nhau, trước giờ đều dành cho

những người có địa vị tham gia. Lúc này trên Tiểu Doanh Châu, có không

ít người đều độc thân đến một mình, sau đó mới đi cùng người quen, nhưng số người đủ tư cách tham gia yến hội, cũng chỉ là một phần tư hoặc một

phần năm, những người còn lại đều là hạ nhân như nha hoàn hoặc là gã sai vặt… cũng có những quan binh do phủ Hàng Châu sặp xếp ở chung quanh duy trì trật tự đề phòng bất trắc, những người này, tất không được tính vào số người tham dự.



Bên phía Ninh Nghị, những người thực sự có thể lên thuyền, cũng chỉ có phu thê bọn họ và thêm hai huynh đệ Tô gia tổng cộng bốn người, ngoài ra, ba nha hoàn thêm người chèo thuyền cùng những xa phu ở khoang sau, năm người này, trong lúc yến hội tiến hành, chỉ có thể đứng dưới thuyền hoa nhà mình chờ.



Bởi vậy khi xuống

thuyền đi lại thăm thú trên Tiểu Doanh Châu, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi vẫn không đem cả Quyên nhi và Hạnh nhi theo mà chỉ gọi mình tiểu Thiền đi

theo, đợi nếu trên thuyền lớn cần hầu hạ, nàng vẫn phải quay về.



Vừa rồi Ninh Nghị nói với Tô Đàn Nhi tâm sự của tiểu Thiền, với tính cách

của Tô Đàn Nhi, sẽ không để cho nha hoàn tình như tỷ muội này chịu tủi,

nhưng trước mắt nhiều người, cũng không phải là lúc thích hợp nói những

chuyện riêng tư. Chỉ lát sau gặp được Văn Hải Oanh, Tô Đàn Nhi liền cùng Văn Hải Oanh đi dạo. Ninh Nghị cùng tiểu Thiền trên đường du lãm, đã đi ra Bảo Ninh tự, còn thắp một nén nhang, vì lúc đó đông người, chỉ để

cho tiểu Thiền đứng ở bên cạnh bái lạy.



Khi đó thiếu nữ nhắm mắt

lại, vẻ mặt thành kính, miệng lẩm bẩm, những sợi tóc mai trong ánh nắng

chiếu vào khẽ sáng lấp lánh, Ninh Nghị thấy, trong lòng cũng thấy được

tịnh hóa, thế là bản thân cũng chắp tay trước ngực mà bái lạy.



- Cô gia vừa rồi ước gì?



Vừa ra cửa chùa, tiểu Thiền đi bên cạnh Ninh Nghị tò mò hỏi.



- Còn nàng?



Tiểu Thiền lắc đầu:



- Không nói, nói ra sẽ không linh nữa.



- Đó, thì ra nàng muốn nguyện vọng của ta mất linh…



Ninh Nghị cười rộ lên, nhìn tiểu Thiền,



- Thực ra, ta cầu cho tiểu Thiền lớn một chút.



Dáng người tiểu Thiền cũng khá, bình thường ra ngoài quần áo rộng thùng

thình, nhìn như tiểu cô nương trong tranh tết, nhưng ở cùng lâu rồi, đôi lúc cũng thấy cô ấy mặc những đồ ôm người, thì cũng là những đường cong lả lướt có chút mê người. Chỉ là bộ dạng trẻ con đó, nhìn thật đang

yêu, nhưng đồng thời cũng khiến Ninh Nghị nghĩ có khi nào cô ấy đến ba

bốn mươi tuổi cũng vẫn có bộ dạng thế này không… Đương nhiên, chuyện này cũng là chuyện tốt. Ninh Nghị cực ít hứa nguyện bái thần, lúc này chỉ

là thuận miệng nói, tiểu Thiền đại khái hiểu sai ý, bất giác cúi đầu nói nhỏ:



- Tiểu Thiền đã lớn lắm rồi…



Nàng năm nay tròn mười

bảy tuổi, nếu ở bên ngoài, những nữ tử thế này đều đã thành thân, tiểu

Thiền đại khái là nghĩ chuyện hôm nay, có vài phần thương cảm bản thân,

lại không muốn trong lời nói của mình có ngữ khí oán giận, nên âm thanh

rất nhỏ. Ninh Nghị nghe xong không khỏi bật cười, đưa tay ra định xoa

xoa đầu nàng, tiểu Thiền đã từng bị như thế rồi, nên ôm đầu chạy mất.



Hai người cứ du lãm như vậy một lúc, không lâu sau thì dừng lại dưới bóng

cây, điểm vòng óng ánh theo tán cây sót xuống, đậu trên thân thể Thiền

nhi cũng một màu vàng óng, xung quanh người tới người lui, bên kia hồ có nữ tử đang gảy đàn. Lúc trước còn có Tô Đàn Nhi thì tiểu Thiền dù có

tâm sự, cũng không tiện biểu hiện là quá hoạt bát trước mặt cô gia và

tiểu thư, đó là bổn phận của nha hoàn, lúc này ở cùng với Ninh Nghị, lại hoạt bát hơn nhiều, thuật lại lai lịch vị cô nương bên kia cho Ninh

Nghị.



- … Cô ấy ý à, nghe nói tên là Lữ Ánh Đồng, là một trong

những người nổi tiếng nhất ở Thanh Quán tại Hàng Châu này, có qua lại

với rất nhiều tiểu thư nhà quan. Nghe nói năm ngoái vị Lữ cô nương này

quen một vị thư sinh nghèo, đã tiêu hết tiền để đưa người nọ lên kinh đi thi, đến nay vẫn còn si ngốc chờ người ấy học xong quay về, mọi người

nghe xong chuyện này, đều rất cảm động, có những thiên kim nhà giàu,

tiểu thư nhà quan đến an ủi nàng. Ngài xem, rất nhiều người vây quanh cô ấy, nhưng cô ấy thì lại đối với họ thì sắc mặt không chút thay đổi…



- Ồ ồ, thực cảm động…



- Lữ cô nương thật đẹp, nếu thiếp cũng có thể đàn hay như cô ấy, Quyên

nhi và Hạnh nhi nhất định sẽ hâm mộ lắm, còn có tên thư sinh vào kinh đi thi kia, sau này nếu như quay lại…



Tiểu Thiền ngước mặt lên, trong ánh mắt có sao.



Ninh Nghị không ưa mấy câu chuyện kiểu này, nhưng tiểu Thiền rất thích mấy

câu chuyện này, mà lại là tâm tình mộc mạc, Ninh Nghị cũng không muốn

nàng mất hứng, cười nói:



- Vậy tiểu Thiền cũng tin có thư sinh vào kinh đi thi không lộ phí sao?
khi ấy tuổi trẻ hăng hái, lại được phụ thân yêu quí, nên không biết sợ

hãi, nhưng gã cũng rất khát khao, sau này có thể kế nghiệp, lo chuyện

trong nhà, vì gã hi vong đến một ngày nào đó bản thân có thể có khí thế

như vậy, cảm giác này rất tốt. nhưng trước mắt là chiều tà, đâu đâu cũng là bóng tối, ánh mặt trời chiếc xuống, trong nháy mắt, gã giống như là

lại thấy được một loại bóng tối.



Một cước này đá vào ngực Ninh Nghị



Sau đó là “ba” một tiếng lớn, kinh động cả ánh mặt trời và lá cây.



Thân hình hai người gần giống nhau, Lâu Thư Hằng không có cái rắn chắc của

người học võ, nhưng cũng không gầy yếu, Ninh Nghị cũng cao to như bộ

dạng thư sinh, Lâu Thư Hằng một cước đá vào ngực Ninh Nghị, còn Ninh

Nghị , thân người gần như không động đậy, tiếp theo là một bạt tai khiến người khác khiếp sợ.



Lâu Thư Hằng lượn vòng trên không trung,

xem ra như là đạp vào ngực Ninh Nghị nhảy xuống nước vậy, sau đó phịch

một tiếng, cả người rơi xuống hồ nước.



*******************



Sau chốc lát kinh hãi, đám đông đại khái hiểu chuyện gì đang diễn ra liền

vây quanh lại, Ninh Nghị ôm tiểu Thiền bên người, hỏi tình hình cô ấy.

Còn ở trong hồ nước, Lâu Thư Hằng bối rối một hồi hóa ra là cũng biết

bơi, quạt quạt nước, ho khan, máu mũi chảy ra, gã chỉ lên trên, cánh

tay, miệng và cả khuôn mặt méo méo, run run:



- Ngươi ngươi ngươi ngươi………



- Lâu huynh, ngươi có phải là hiểu lầm chuyện gì không?



Ninh Nghị nhìn phía dưới, gằn từng chữ hỏi, một dấu giày vẫn in rõ trên ngực hắn.



Sau đó, trên bờ có vài người chạy tới, có người hô:



- Lâu huynh! Làm sao vậy!?



- Lâu huynh, tiểu tử này gây chuyện à?



- Lâu huynh…



Tiếng la hét trong nháy mắt bao trùm cả chỗ này, Ninh Nghị hít một hơi, theo

sau có chút buồn nản thở ra, hắn thực ra đã đại khái biết được mọi

chuyện tiếp theo sẽ ra sao. Tất nhiên, phản ứng tiếp theo của Lâu Thư

Hằng dù làm cho hắn ngạc nhiên, nhưng cũng tiện giải đáp những nghi hoặc trong lòng hắn.



Thân phận của Lâu Thư Hằng, dù sao hầu hết mọi

người đều biết, lại thêm địa vị của gia đình gã, nhất thời, những bằng

hữu tốt của gã kia đều ùa tới. Lâu Thư Hằng lúc này cũng phản ứng lại,

chỉ vào Ninh Nghị, hét lớn:



- Bắt lấy hắn! Bắt lấy bọn họ! Tiêm phu

bạc phụ! Ninh Nghị là hôn phu ở rể nhà người khác, mà lại cùng nha hoàn

làm bậy! Bắt lấy bọn họ! Đồi phong bại tục! Bắt lấy bọn họ ngâm lồng

heo___



- Lại có việc này!



- Đáng xấu hổ!



- Bắt lấy bọn họ!



Mấy tên thư sinh chạy vội tới, Ninh Nghị liếc chúng một cái, lại nhìn Lâu Thư Hằng, trầm giọng nói:



- Không định nói chuyện?



Khí thế của hắn trẩm ổn, trong lời nói có uy nghiêm, nhưng cũng trong lúc ấy, có một vị lão giả từ trong đám đông nói:



- Lâu hiền chất, lại có việc này sao! Ngươi yên tâm! Nào, Bắt đôi gian phu dâm phụ này lại cho ta.!



Tiểu Thiền núp thân mình sau người Ninh Nghị, hay tay níu lấy y phục của

hắn, sắp khóc ra tới nơi, một thư sinh đưa tay ra kéo tiểu Thiền lại,

ánh mắt Ninh Nghị trở nên lạnh lẽo sắc bén, ầm một cái, người đầu tiên

ngã trên đất, thư sinh thứ hai một quyền đánh tới Ninh Nghị, Ninh Nghị

thuận tay vung, ném gã xuống hồ.



Bắt đầu loạn hơn rồi…