Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Biến cố (7)
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Choang một tiếng, chén trà bị ném xuống đất, mảnh sứ bị bắn ra tung tóe.
- A, đánh chim nhạn, không thể ngờ còn bị bắt cả chim sẻ...
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, có vài tiếng ồn ào của mọi người từ xa vọng tới, Lâu Cận Lâm ngồi ở ghế trên, nhìn bàn tay vừa ném chén trà xuống đất, cười cười.
Một gian phòng bên cạnh, Lâu Thư Hằng đang dựa vào ghế trúc, đại phu Lâu gia đang trị thương cho
gã, lúc này cửa phòng đóng chặt, trong phòng có phu thê Lâu Thư Uyển và Tống Tri Khiêm, còn mấy thân bằng hậu bối của Lâu gia lúc này đang đợi ở bên ngoài, bọn họ rõ ràng là có thể nghe được tiếng chén trà bị ném
xuống vỡ, nhưng Lâu Cận Lâm không hề để ý.
Mới vừa rồi giữa
đại sảnh, sau khi Tô Đàn Nhi thổ lộ tình cảm mãnh liệt như vậy, bên Lâu gia phản bác, trong lúc nhất thời cũng không tạo nên tác dụng gì. Đối
lập với sự nghiêm túc ban đầu, trong lòng mọi người đều thấy rõ toàn bộ tình thế có vẻ như là giơ cao thả khẽ, trong nháy mắt lại chuyển hướng về một bên khác. Lúc Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường tỏ thái độ, Lục Thôi
Chi vốn có huynh hướng trợ giúp Lâu gia để định tội Ninh Lập Hằng cũng
đã không còn do dự nữa, ngay sau đó đã đưa ra quyết định.
Lâu Thư Hằng ra tay vốn là chính đáng, nhưng khó tránh khỏi lỗ mãng,
đám học tử liên can vì thế lòng đầy căm phẫn, có chính nghĩa cũng có
thể ngợi khen, nhưng cũng là quá mức xung động, mà phía Ninh Nghị, tuy
rằng tình cảm rất đáng khâm phục, nhưng trước mắt người khác mà nắm tay nắm chân, cũng là càn rỡ, huống hồ ra tay đánh người khác quá nặng...
Khi Lục Thôi Chi nói những lời này, những lời còn lại có miêu tả thêm cũng chỉ là tô vẽ mà thôi. Sau đó Ninh Nghị chủ động chắp tay xin lỗi, những người chịu đòn bên kia có hai gã là học tử của Mục Bá Trường, Mục Bá Trường giận giữ, bọn họ vội vàng đứng lên nói vài lời khiêm nhường. Một quần thể, một khi xuất hiện vết nứt, những người còn lại dù lòng
phẫn nộ, nhưng cũng không còn cách nào, tiếp theo, Tô Đàn Nhi liền giả
mù sa mưa nói sẽ bồi thường tiền thuốc men cho mọi người, tất cả sẽ do
Tô gia gánh chịu, vân vân...
Lục Thôi Chi dự kiến ban đầu là các đánh năm mươi đại bản, nhưng tiếp theo đã không còn khả năng định
tội bất luận kẻ nào nữa rồi, nếu như không thể định tội, vậy thì tiếp
tục tụ hội thi thơ như cũ. Tuy rằng đã xảy ra một số việc, nhiều người
bị thương như thế, nhưng Lục Thôi Chi đã phái đại phu cấp thuốc cho mọi người, còn đại phu bên Lâu Cận Lâm nói Lâu Thư Hằng bị thương không nhẹ cần về phòng nghỉ ngơi, sau khi về phòng thì cơn tức giận vẫn còn uất nghẹn lập tức bạo phát ra.
Lúc này, ai đúng ai sai với ông
không quan trọng nữa, Tô gia chỉ là người ngoài đến, nhưng vừa rồi, đã
giáng cho ông một đòn trầm trọng, thậm chí ngay cả Tiền Hi Văn, Mục Bá
Trường đều đối địch với ông, việc này, ông không thể nào đơn giản mà bỏ qua được.
Lâu Thư Hằng còn ở bên kia thì thào "tiện nhân",
thanh âm không lớn, nhưng trong phòng nghe được rất rõ ràng. Lâu Cận Lâm liếc nhìn con trai, rồi chuyển sang nhìn con gái:
- Sự việc hôm nay, Lâu gia ta không thể dễ dãi nữa, Thư Uyển, mặc kệ con tìm
cách gì, sau này không được qua lại với Tô Đàn Nhi nữa. Ta muốn hỏi
con, lúc trước ở dưới thuyền ẩu đả, con có mặt ở hiện trường phải
không?
- Vâng.
Lâu Thư Uyển gật đầu, trong lòng
nàng cho rằng phụ thân đang muốn trách nàng lúc đó đứng ra điều đình,
nhưng Lâu Cận Lâm lại không hỏi điều này.
- Lúc đó mọi người đánh nhau, nói Ninh Lập Hằng và nha hoàn có tư tình, lúc con ra mặt, Tô Đàn Nhi cũng có mặt, đúng không?
- Vâng.
- Lúc đó cô ta không hề nói gì?
- Vâng...
Lần thứ ba gật đầu, Lâu Thư Uyển có chút nghi hoặc nhìn phụ thân.
Lâu Cận Lâm dựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn Lâu Thư Hằng.
- Nữ nhân này lúc đó biết rõ ràng nguyên do ẩu đả, nhưng từ lúc cô ta xuất hiện, đến lúc lên thuyền, trong toàn bộ quá trình, hầu như lại
chưa từng nói câu gì cả. Các con cho rằng trong lòng cô ta có thất
vọng, ngay cả ta đều cho là như vậy. Nhưng nếu cô ta có lòng, vậy thì
trước khi lên thuyền, cô ta cũng đã có thể nói cho mọi người biết quan
hệ giữa nha hoàn và Ninh Nghị rồi, các con nghĩ vì sao cô ta lại không
nói?
Lâu Thư Hằng nháy nháy mắt, ngẫm nghĩ một chút mới phản ứng, nói:
- Nay tụ hội cũng là thi hội, làm thơ vốn là nên làm, mới vừa rồi mọi
người đánh nhau, là có chút không hay rồi. Theo bản quan thấy, tài tử
Hàng Châu ta được xưng là uyên bác rộng rãi, chỉ là việc vừa rồi cũng
làm ảnh hưởng đến thi hội. Chư vị hãy bộc lộ hết bản lĩnh, để Lập Hằng
được thấy uy phong của học tử Hàng Châu, ta, bản quan sẽ đứng giữa làm
trọng tài, mọi người giờ hãy khiêu chiến với hắn đi.
Tất cả mọi người đều cười ha hả, Lục Thôi Chi tiếp tục nói:
- Nhưng mà, đề thi này, để tránh mọi người vẫn canh cánh trong lòng
chuyện vừa rồi, lấy việc nhập đề này để chúng ta so tài, tốt nhất là
không dùng nơi này làm đề. Tới Hàng Châu hai tháng, Lập Hằng đối với đất Hàng Châu này hẳn là cũng có chút cảm xúc, mọi người cũng đều là người Hàng Châu, không ngại hãy mạnh dạn, lấy Hàng Châu làm đề, mọi người
nghĩ sao?
Chuyện vừa rồi, khiến cho tâm tình mọi người có
chút bế tắc, lúc này Lục Thôi Chi nói như vậy, đúng là có ẩn ý. Đề mục
khá rộng, tương đối dễ làm, dễ phát huy trí tưởng tượng, hẳn là tài tử
Hàng Châu hơn phân nửa đều đã có chuẩn bị, hơn nữa đều là tinh phẩm.
Phá đề đối với song phương mà nói dễ dàng, đối với Ninh Nghị mà nói,
coi như là bán một nhân tình, dù gì tất cả mọi người đều có thi từ, đến lúc đó so sánh, thảo luận, có thể khuấy động bầu không khí lên cũng là điều tốt.
Ông vừa nói xong, mọi người đều gật đầu tán
thành. Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Ninh Nghị. Lâu Thư Uyển biết
Ninh Nghị là tài tử, chỉ là chưa bao giờ thấy hắn sáng tác thi từ, bản
thân cũng vô cùng hiếu kỳ. Tô Đàn Nhi thật ra cũng chưa từng thấy hắn
tham dự văn hội chính thức như này, quay sang nhìn hắn, chỉ thấy hắn
cười cười, vui vẻ gật đầu nói:
- Cũng được, hãy mang bút tới đây.
Chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp viết thơ trước mặt nhiều người như vậy, mọi người châu đầu ghé tai nói:
- Nhất định là trước đây hắn làm rất tốt.
- Để xem thế nào.
Đề mục này rộng, dù gì bọn họ cũng có trữ hàng, câu nào cũng là tinh phẩm, cũng có người nói:
- Ta cũng có ta cũng có, để chúng ta so cùng.
Lập tức có người mang bút tới, tổng công dâng tới bốn năm chiếc, cũng có nhiều người quan sát, đợi ra tay.
Giấy Tuyên Thành mở ra, Tô Đàn Nhi nghiền mực, Ninh Nghị chấp bút
lông, mọi người có hứng thú càng lúc càng vây tròn, càng vây tròn đến.
Lâu Thư Uyển từng thấy Ninh Nghị bạo lực, lại chưa từng thấy hắn thi
tài, lúc này cũng bước tới gần xem, không lâu sau, Ninh Nghị hạ bút
xuống bàn tròn, đã viết xong.
Mọi người im lặng, rất nhiều
người ở xa không tới giúp vui đều lặng yên hiếu kỳ nhìn sự việc biến
hóa, một khắc sau, có người lặng lẽ đọc ra một cái tên, cái tên kia một lát lại truyền ra, truyền tới trên bàn khác, truyền tới cho đến khi
người sáng tác thơ khác nghe được, để biết mình biết ta. Ba chữ kia là:
- Vọng hải triều...
- Vọng hải triều.
- Vọng hải triều....
- Tên là Vọng hải triều,
- Bên kia Vọng hải triều...
Vọng hải triều Vọng hải triều Vọng hải triều, Vọng hải triều....
- Vọng hải triều là gì?
Có người khẽ hỏi.