Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Biến cố (6)
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Lời nói này vô cùng có sức thuyết phục, mặc dù là xuất thân thương
nhân, nhưng Tô Đàn Nhi trước kia quả thật được dạy dỗ giống như thiên
kim tiểu thư, lúc này áo trắng váy trắng, trang điểm đơn giản đoan
trang, dịu dàng, đứng ở đó, dáng cao gầy tao nhã, trong lúc nói chuyện, khẽ nhìn Ninh Nghị một cái, đôi mắt đỏ lên. Người bên ngoài chỉ sợ cũng đã đoán ra được, hai người từ nhỏ đã có chỉ phúc vi hôn, sau đó Tô Đàn Nhi phải tiếp nhận gia nghiệp, Ninh Lập Hằng lại bằng lòng đi ở rể,
loại hy sinh này tuy rằng thấy khá kỳ lạ, nhưng việc này lại thật sự đã xảy ra trước mắt...
- Về phần Tiểu Thiền, cô ấy đã cùng
thiếp thân lớn lên từ nhỏ, nói là tỷ muội thân sinh cũng không quá.
Ninh Lang tính cách ôn hòa, khiêm nhường, sau khi thành thân với thiếp
thân, luôn đối đãi tốt và thân thiện với nha hoàn, hạ nhân trong nhà,
việc này mọi người đi cùng thiếp thân đến Hàng Châu đều biết. Lúc trước chúng ta thành thân, thiếp thân đã để Tiểu Thiền đi hầu hạ Ninh Lang,
Ninh Lang đối xử với cô ấy như muội muội, nay đã hơn hai năm rồi,
chuyện này mọi người trong nhà đều biết.
- Xác thực là như thế, tỷ phu đi vào Tô gia, là Tiểu Thiền hầu hạ huynh ấy.
Tô Văn Định giơ tay, chen vào một câu.
Tô Đàn Nhi một tay đặt trước người, tay kia thì thu lại nhẹ nhàng nắm tay Ninh Nghị, ngẩng đầu lên, hít một hơi sâu, cười.
- Thiếp thân tuy rằng từ nhỏ đọc qua thi văn, nhưng với một đạo thi
văn, kỳ thật cũng không hiểu lắm. Ninh Lang là tài tử nổi danh Giang
Ninh, thiếp thân từ trước đến nay vô cùng ngưỡng mộ huynh ấy, tuy huynh ấy ở rể, nhưng thiếp thân từ trước tới giờ cũng như khác nữ tử bình
thường kính huynh ấy, thương huynh ấy, còn huynh ấy thương yêu thiếp
thân, nhường nhịn bao dung thiếp thân, thiếp thân luôn ghi nhớ trong
lòng, lòng này, thiên địa chứng giám…
Nàng nói đến đây có
chút nhấn mạnh từng chữ, nói thực ra, mọi người thời đại này vốn là bảo thủ, nghe vậy cảm thấy có chút buồn nôn, rất nhiều người đại khái cả
đời cũng không nghĩ tới có trường hợp như này, nhưng nữ tử đứng ở đằng
kia, từng lời nói vẫn quanh quẩn trong đại sảnh, nói hết sức tự nhiên,
thong thả, trong lúc nhất thời, trên thuyền lớn lại yên lặng đến mức
cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Không ít nữ tử lúc đầu thì hết
sức kinh ngạc, sau đó thì hốc mắt ai nấy đều đỏ lên. Về phần nam nhân,
bao gồm Tống Tri Khiêm đều duy trì vẻ trợn mắt há hốc mồm, trong lòng
cũng không biết có tư vị như nào, là hâm mộ ghen tị hay là hận... Lâu
Thư Uyển mím môi, một bàn tay nâng cằm lên, quay đầu nhìn gã một cái,
một lát sau, lại đờ đẫn quay lại…
***
Trên thuyền chính, trong đại sảnh, chỉ có giọng nói nhu hòa nhưng kiên quyết của Tô Đàn Nhi quanh quẩn ở đó.
Hai người đứng ở trước đại sảnh, lặng lẽ nắm tay nhau, giống như một
đôi bích nhân. Khóe miệng Tô Đàn Nhi cong lên nụ cười, vành mắt khẽ đỏ, Ninh Nghị nhìn nàng, cũng thản nhiên cười rộ lên.
Tô Đàn Nhi nói xong, trong đại sảnh có chút trầm mặc, đại bộ phận mọi người đắm
chìm trong hỗn loạn và cảm động, nhưng sự cảm động này cũng không duy
trì được lâu thì bị người khác cắt đứt. Lâu Thư Hằng nửa mặt sưng vù
đại nhân, đều là điều phải làm theo đúng lẽ thường. Nếu ngay cả Ninh
Nghị cũng không hiểu được ý nghĩa hiệu quả trong đó, thì cũng sẽ không
làm được một bước này mà thôi.
Ninh Nghị vừa quỳ xuống, Tiền Hi Văn ngồi ở bàn giữa vẫn duy trì trầm mặc, thỉnh thoảng mở mắt chợt
khẽ nâng gậy, chống chiếc gậy lên, “bịch” một tiếng vang nhỏ trên mặt
đất, khẽ cảm thán:
- Phu thê tình thâm, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Bên phía Lâu Cận Lâm còn đang muốn nói, lại bị tiếng thở dài bên này
cắt đứt. Lâu Thư Hằng ngồi ở đàng kia, trên trán gân xanh nổi lên sùng
sục, miệng lẩm bẩm:
- Tiện nhân, tiện nhân...
Lục Thôi Chi gần như không còn do dự chút nào nữa:
- Hai vị xin đứng lên...
Ông còn muốn đích thân tự tay nâng hai người dậy, chỉ là còn chưa nói xong, Ninh Nghị kéo Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi liếc hắn một cái, cảm thấy
phu quân nhà mình có chút nóng lòng, còn mình thì muốn quỳ thêm lát nữa, hiệu quả mới tốt. Nhưng nếu Ninh Nghị đã quyết định, nàng cũng đành
phải theo, khẽ đỡ hai đầu gối:
- Tạ ơn Phủ tôn đại nhân...
Bên kia, Mục Bá Trường khẽ vỗ bàn, cau mày nói:
- Thì ra là chuyện như thế, một đám chẳng ra gì, đã không hiểu rõ việc thì thôi, thật là uổng đọc sách thánh hiền.
Trong mấy lão nhân, Mục Bá Trường tính nóng nhất, có học vấn, rất
nghiêm khắc, lúc này nghe ông lầu bầu, trong đám học tử có người còn
muốn kháng nghị cũng không dám lên tiếng nữa.
Nếu là huống
bình thường, sân nhà Hàng Châu, dù đám học tử này đuối lý, cũng khó có
khả năng xuất hiện kết quả như vậy. Nhưng thứ nhất, thái độ của Tiền Hi Văn thật sự hết sức quan trọng, thứ hai thì chủ yếu là lời nói của Tô
Đàn Nhi có sức thuyết phục quá lớn, dù là Tiền Hi Văn, ở phương diện
khác mà nói, lúc này chỉ sợ đều phải cảm thán hắn có được người bạn đời trợ giúp thật lớn. Ông vốn còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc phải tốn bao nhiêu sức lực nữa mới có thể cứu vãn chuyện này đến mức thấp nhất, ai
ngờ kết quả là, lại chỉ tốn một câu đơn giản. Thời cơ mới vừa rồi kia,
gần như là bị phu thê Ninh Nghị hoàn toàn xây nên ngay trước mặt ông, mà đặc sắc này, ông không biểu lộ thái độ thì không được rồi.
Việc này lúc bắt đầu đã là ngoài ý muốn, hôm nay ông đến, vốn là muốn
xem người ở rể được Tần Tự Nguyên yêu cầu mình chiếu cố là như thế nào, đôi phu thê Ninh Nghị này rốt cuộc là như thế nào, nhưng tình huống
trước mắt chính là ông một mặt đã bị tình cảm của đôi phu thê này làm
cảm động, một mặt híp mắt, ở xa đánh giá hai người, mà ở bên cạnh, Lục
Thôi Chi hơi trầm mặc một chút rồi vội vàng bắt đầu giảng hòa.
Lâu Cận Lâm ngồi ở đàng kia, sau khi liếc nhìn Ninh Nghị, vẫn trầm mặc...