Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Đêm lửa (1)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Chạng vạng một ngày lập thu Võ triều Cảnh Hàn năm thứ chín.



Hàng Châu.



Nắng chiều hắt ánh tàn đỏ ối, cảnh vật một màn thê lương, trong sự chấn động kịch liệt, mặt nước Tây Hồ vốn phẳng lặng giờ đây dường như đang

sôi trào, không ngừng cuộn lên dữ dội. Những hòn núi nơi xa, những mặt

hồ nơi gần đều bị sức mạnh hùng vĩ bất chợt này của trời đất nhấn chìm

vào một bầu không khí bất an không rõ danh tính.



- Trốn xuống dưới mặt bàn! Mau trốn xuống dưới mặt bàn!



Trên thuyền, tiếng va đập, di động của vô số chiếc bàn, tiếng bát đĩa

rơi bể trên mặt đất, tiếng kêu hoảng loạn, kinh hoàng vang lên khi có

người vấp ngã, chạy tứ tung, rồi vấp phải người khác ngã chồng lên nhau

cùng quyện thành một thứ thanh âm rối rắm. Trong một thoáng chốc này, sự kinh hoàng tràn ngập khắp hết thảy mọi không gian. Ninh Nghị kéo theo

tay của Tô Đàn Nhi và Tiểu Thiền, tức khắc đẩy hai nàng xuống dưới mặt

một chiếc bàn tròn, mà bên kia, bọn Văn Định, Văn Phương và vợ chồng La

Điền cũng phản ứng kịp, cùng nhau nấp xuống.



Có điều chuyện

tránh né thật ra lại không cần thiết cho lắm. Một hồi sau khi mọi người

trốn xuống dưới mặt bàn mới phát giác ra, chấn động trên thuyền thực ra

không lớn bao nhiêu. Địa chấn đã bị nước hồ giảm bớt, đến khi đến được

thuyền chỉ đủ để khiến nó dao động một chút mà thôi. Con thuyền này

không phải là thuyền đi biển, năng lực kháng chấn không tốt, nhưng nhờ

thân thuyền rất lớn nên rốt cục vẫn khá vững vàng, trừ thanh thế kinh

người lúc ban đầu, còn lại những chấn động sau này đều có thể chịu đựng

được. Lúc này chỉ mới vừa chạng vạng nên trên thuyền chưa toàn diện lên

đèn, có lẽ đây chính là chuyện may mắn nhất.



Tiếp đó lại là một tiếng nổ ầm, một con thuyền khác lảo đảo va vào thuyền của họ.



Tiểu Doanh Châu vốn không có nhiều thuyền đậu lại, hôm nay sở dĩ có

nhiều thuyền dày đặc cạnh nhau như thế này là bởi vì Tây Hồ đang gió

lặng sóng yên. Thành ra lúc này cơ hồ tất cả thuyền trong Tiểu Doanh

Châu đều bị sóng nước làm cho lảo đảo va chạm tứ tung. Thuyền chạm với

thuyền, thuyền chạm với bến, trong nhất thời cảnh tượng trở nên thật ầm ĩ bởi những tiếng kêu hoảng sợ, những tiếng gào hốt hoảng truyền đến từ

phía xa xa, lại được hòa thêm bởi tiếng chấn động ầm ì không ngừng trên

mặt đất.



Ninh Nghị sững người một chốc, nghe thật kỹ lại những thanh âm kia, Tô Đàn Nhi siết chặt tay hắn, nói:



- Quyên nhi với Hạnh nhi, Quyên nhi với Hạnh nhi, các nàng...



Lúc này nàng cũng hiểu, chấn động trên thuyền không phải là mạnh mẽ,

mọi người chỉ hoảng hốt vì những thanh âm ì ầm khắp trời đất ấy mà thôi. Ninh Nghị nhìn Tô Đàn Nhi một cái, sau đó vỗ vỗ tay nàng:



- Không có việc gì.



Hắn cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó với những tình huống

căng thẳng như hiện giờ, cũng may trên thuyền lúc này hầu như vô sự. Mà

trên sự thật thì khi xảy ra động đất, điều đáng sợ nhất chỉ là bị vật

dụng va phải hoặc đè lên làm bị thương mà thôi, may mà thời đại này còn

chưa có những tòa nhà cao chọc trời. Ninh Nghị hơi chần chờ thoáng chốc, bảo:



- Ta đến sàn thuyền xem xem.


lên như hai chiếc màn thầu. Nhưng Ninh Nghị không còn tâm tư để thưởng

thức, không nghe được tiếng tim đập, hắn giao hai tay đặt lên ngực trái

của Quyên nhi nhấn xuống mấy cái, sau đó bóp mũi của nàng, miệng kề

miệng hô hấp nhân tạo, tiếp theo lại nhấn vào ngực. Sau mấy lần như thế, từ trong miệng tiểu nha hoàn rốt cục cũng phun mấy bụm nước ra, Ninh

Nghị lại cúi người áp tai nghe tiếng tim đập.



Nhưng vẫn không có phản hồi.



Ninh Nghị hí vào một hơi, tiếp tục nhấn, hô hấp, nhấn, hô hấp,... Người chung quanh chưa ai từng gặp qua loại phương pháp cấp cứu này, nhưng

nhìn thái độ của Ninh Nghị cũng biết hắn đang nghiêm túc. Đến một lúc,

Ninh Nghị vừa mới buông mũi của Quyên nhi ra, hai tay lại nhấn xuống

ngực của nàng một lần nữa thì mới phát hiện tiểu nha hoàn này đã mở mắt

ra rồi, đang mê mang nhìn hắn.



Ninh Nghị lại theo quán tính ấn xuống một lần.



Quyên nhi vẫn còn đang nghi hoặc nhìn hắn, chỉ là thân thể hơi co lại

vì cái nhấn này. Hai người nhìn nhau một thoáng, Ninh Nghị đưa một tay

ra vỗ vỗ vào gò má của nàng, tay còn lại vẫn dán lên ngực Quyên nhi, sau đó cúi đầu xuống áp tai vào nơi mềm mại đàn hồi ấy... Thực ra từ đầu

chiều nay, Ninh Nghị đã trải qua nhiều chuyện lắm, đã phải hao tốn rất

nhiều tâm lực, thành ra những động tác lúc này chỉ máy móc mà làm, nhất

thời cũng phản ứng kịp. Tô Đàn Nhi cúi người xuống gọi một tiếng:



- Quyên nhi.



- Tiểu thư... Cô gia... Khụ...



Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc thường luôn điềm tĩnh của Quyên nhi lúc này

dường như cũng có chút mơ hồ, nàng không hiểu được chuyện gì đang xảy

ra. Tay Ninh Nghị đặt trên ngực nàng, rồi áp tai vào đó ra chiều nghe

ngóng, thậm chí lúc nàng mở mắt ra, hắn miệng chạm miệng thổi khí vào

cho nàng, hết thảy đều khiến nàng cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Ninh Nghị

thở dài một hơi, xay người ngồi bên cạnh Quyên nhi, rồi cười ha ha. Hắn

cũng cảm thấy mệt mỏi lắm.



Trong tiếng cười mệt mỏi vì trút

được gánh nặng, tay trái của hắn vẫn cứ áp vào ngực của đối phương. Lúc

này, non nước chung quanh vẫn chìm trong những trận chấn động kịch liệt

mà điên cuồng. Trán của Ninh Nghị bị thuyền va phải vẫn còn ứa máu,

khiến những người xung quanh có chút bối rối, nhất thời không biết nên

nhắc hắn biết rằng bàn tay heo ăn mặn của hắn vẫn còn đang áp trước ngực Quyên nhi, hay là biết rằng trán mình vẫn còn đang chảy máu. Ngay cả Tô Đàn Nhi cũng có biểu tình khó xử chần chờ như thế.



Mà Quyên

nhi vẫn còn nằm trên sàn thuyền như trước, nàng nhìn bầu trời mà ánh mắt không chớp, cảm giác hoảng hốt khi vừa mới thức tỉnh khiến nàng không ý thức được có chuyện gì không ổn đang xảy ra. Nhìn biểu tình của nàng,

có lẽ đang suy nghĩ: Vì sao cô gia vẫn cứ đặt tay ở nơi ấy của mình nhỉ?



Nàng cũng chỉ đành nằm bất động như thế... Người chèo thuyền đang giãy

dụa thu lấy dây thừng ở đầu kia, vì nơi không xa có một chiếc thuyền

đang bốc lửa. Chẳng biết vì sao lại có lửa, nhưng lúc này vì chạm phải

vật dễ cháy, nên nó nổ ầm lên, non nửa thân thuyền mang theo ánh lửa rơi vào trong nước, có người nhảy xuống từ nơi ấy, cũng có người không kịp

nhảy mà là bị rơi, có người trên không trung va vào mạn thuyền của

thuyền bên cạnh, tiếp đó lại rơi xuống mặt nước chính giữa hai con

thuyền. “Ầm” một tiếng, hai con thuyền va phải nhau. Ở nơi xa hơn, nhưng sự tình hỗn loạn và bất ngờ còn phát sinh nhiều hơn nơi này.



Khúc giao hưởng cuồng loạn của buổi tối nay, bắt đầu nổi lên trong làn không khí ấy...