Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Vây thành (3)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Ánh tịch dương như máu, con chó mệt mỏi rồi, nó khập khiễng đi vòng một

vòng trên sườn núi loang lổ vết máu, sau đó lại đi xuống một tiểu viện

bị sập nằm ở dưới sườn núi, một chân sau của nó bị què, nó nằm bên cạnh

chủ nhân, quay đầu nhìn, trên người chủ nhân nó bị cắm xuyên một cây gỗ

dài, mũi nó hít hít vài cái, sau đó lại rụt đầu trở về.



Chó, viện tử, thi thể, cây gỗ, còn có máu, những tiếng động lớn từ nơi nào đó cách không xa vọng tới.



Nó là một con chó già, già đến mức sợ rằng cũng không biết bao nhiêu

tuổi rồi, từ trước đến nay nó và chủ nhân cũng lớn tuổi giống nó đều

sống ở trong viện tử nhỏ bé đổ nát này, thỉnh thoảng nó đi ra ngoài dạo

một vòng, khi mệt mỏi thì chậm rãi trở về, những lúc ấy việc nó thích

làm nhất chính là ghé vào bàn đá dưới tàng cây gần cửa để phơi nắng, lim dim mắt ngủ gà gật trong ánh mặt trời và tiếng ve kêu, còn chủ nhân già của nó thì ngồi bên cạnh vừa gãi gãi cổ nó vừa lải nhải trò chuyện,

thỉnh thoảng nó thấy thoải mái khẽ rên lên một tiếng.



Tận đến vài ngày trước, nó thấy người và chim chóc đều tán loạn, sau đó thì mặt đất rung mạnh, chấn động làm nhà sập xuống, tiếp theo đó người đến

người đi, tất cả đều là những chuyện mà nó không thể lý giải nổi, rất

nhiều nơi tường lớn sập xuống, tiếng người la hét liên tục, đến ngày đó, có rất nhiều người cuồn cuộn tiến vào, lại có vô số người từ một chỗ

chen chúc tiến ra, biển người này đụng vào nhau, chủ nhân già đứng ở cửa sân bị phá hỏng nhìn loáng thoáng động tĩnh bên kia, miệng lại cằn nhằn lải nhải những câu nó không hiểu, sau đó thì ngã xuống không hề báo

trước.



Nó thấy có một cây gõ cắm trên người chủ nhân già,

ngửi được mùi máu xa lạ, máu tươi đó cuồn cuộn phụt ra, nó chạy nhanh

tới vừa ngửi lên người chủ nhân vừa kéo, cố gắng để chủ nhân già của nó

có thể cử động một chút, nhưng chủ nhân già chỉ mở mắt liếc nhìn nó một

cái, sau đó cặp mắt kia vĩnh viễn khép lại.



Máu vẫn còn đang

chảy, nó chạy ra đường, chạy lên sườn núi phía sau sủa, có một vài người trên người nhuộm đầy máu xông tới, nó vừa sủa vừa lao tới cắn xé, nhưng nó cũng già rồi, một chân sau của nó bị một đao chặt đứt làm đau đớn

uất nghẹn lăn sang một bên. Có một vài người chạy ào vào một viện tử,

sau đó lại lao ra, một lúc lâu sau, một nhóm người lại từ chỗ thủng bị

đuổi chạy ra, tiếng động lớn rầm rầm, chỉ có tiểu viện bên kia là lạnh

lẽo, chỉ có con chó già chậm rãi đi qua đi lại gần đó.



Sau đó từ bức tường vỡ lại có người chạy ào ới, cũng có rất nhiều người ở bên

đó ngã xuống, nó vài ngày không ăn gì rồi, thỉnh thoảng ở trên ụ đất

nhìn sang bên kia, kéo cái chân què bị đánh gãy, có thể sủa được bao lâu thì sủa, đến khi mệt mỏi rồi, lại nhớ đến trong sân, nhìn những con ròi sinh sôi trên thi thể chủ nhân già của nó.



Thời tiết nóng

bức, ánh tà dương như máu lại cuồn cuộn như sóng mây bao phủ xuống dưới, bên ngoài viện một cây phong lá đỏ đã rụng lá phân nửa, đến chạng vạng

thì hơi nóng và mùi hôi thối hòa quện, lúc trời tối hẳn, con chó già lại bò lên sườn núi, bóng dáng nó và màu sắc trần bì tại sườn núi đất hòa

nhập thành một vệt cô đơn.



Một khắc nào đó, con chó già đó

lại đứng trên sườn núi, thăm dò nhìn xuống, vô số mũi tên màu vàng bay

trên bầu trời. Trong đó có một mũi tên bắn trúng thân thể con chó già,

thi thể nó lăn xuống, lại có vài mũi tên tiếp tục bắn lên sườn núi đất,

sau đó, nghe được bên ngoài có tiếng người la hét rất to:



- Pháp luật bình đẳng, không phân cao thấp, Thánh Công đến rồi!



- Thánh Công!



Có vô số âm thành hợp lại ầm ầm long trời lở đất áp tới bên này!


Dần cười cười, vung cương thương ra một đường thẳng, giọt nước trên

cương thương bắn tung, thậm chí còn nghe được tiếng vang trong không

khí.



- Loạn thành một đống sao? Ta thấy loạn như này vẫn còn

chưa đủ, tuy rằng mỗi lần hành sự đều không có vấn đề gì, nhưng ta nghĩ, thủy chúng kết quả vẫn chưa hề rõ ràng. Giống như đánh vào trong đống

sợi bông vậy, lực đạo đánh ra, nhưng kết quả là không hề làm nó bị ảnh

hưởng, nên ta nghĩ, là có người đang âm thầm theo dõi chúng ta....



- Không thể nào, Tạc thạch đầu, ngươi xác định chứ?



- Hài, cứ cho là ta nghĩ quá nhiều đi, ta vốn tưởng rằng trước khi

Thánh Công đến, liền nội ứng ngoại hợp phá thành, nhưng nếu Thánh Công

đã tới, việc phá thành cũng sẽ đơn giản hơn, tiếp theo, đám người Từ

Phương, Chính, Lưu Đại Bưu đâu rồi?



- Đang chạy tới đây, tin tức đều đưa đến rồi.



Đang nói chuyện, có người mở cửa chạy nhanh vào, người này tên là Từ

Phương, cũng có quen biết hai người Thạch Bảo và Vương Dần, lúc vào viện tử, thần sắc ngưng trọng:



- Phải đi rồi.



- Chuyện gì?



- Lưu Đại Bưu đã bị người ta nhận ra, sau khi theo dõi đã bắt được một

gã thám báo của quan phủ, sự việc khá nghiêm trọng rồi.



Thạch Bảo và Vương Dần cùng đứng lên, sau đó tay cùng nắm chặt vũ khí đi ra

bên ngoài cửa đã được ngụy trang. Mọi người đi ra sân, đi qua đống phế

tích, đường phố, sau khi vòng qua hai con đường, nhà dân hai bên đường

phố bắt đầu lục đục thắp đèn, nấu cơm, đám trẻ chạy qua chạy lại, bọn họ tiến vào một viện tử khác, mặt trời đã lặn, viện tử khá tối, bên hành

lang dưới mái hiên, thiếu nữ mặc chiếc váy hoa màu lam, đội mũ rộng màu

đen đang ngồi ôm đùi, im lặng ngồi đó, đại hán lưng đeo hộp gỗ dài đang

rửa tay bên thành giếng, có máu tươi ở bãi cỏ, ngọn đèn lờ mờ ở trong

phòng đối diện, trong phòng trên mặt đất cũng có máu.



Vương

Dần đi vào phòng đầu tiên, thấy một thi thể không toàn vẹn, quay lại,

đại hán trung niên cũng đã rửa tay xong đang đi vào, phất tay, không nói gì.



Vương Dần nhíu mày, hồi lâu thì bật cười lên, trong phòng mờ tối, loáng thoáng nghe tiếng trò chuyện của bọn họ.



- Ninh Lập Hằng...



- Ở rể...hừ...



- Hàng Châu mà cũng có nhân vật bậc này sao...



- Thật sự là muốn gặp hắn...



Chỉ lát sau, Thạch Bảo cầm bảo đao giơ lên, nói theo.



- Hừ, đêm nay gặp luôn thì sao?