Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Vây thành (2)
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Đối với tình huống đụng phải loạn phỉ Phương Lạp trên đường, trên cơ bản là ngoài dự liệu của Ninh Nghị. Trong thành Hàng Châu lúc này, những gã này tuy rằng dựa vào lực ảnh hưởng của trận động đất mà tạm thời chiếm
tiên cơ có thể tàn sát bừa bãi, nhưng thời gian duy trì liên tục đương
nhiên không thể kéo dài, theo thời gian trôi qua, những gã này sẽ có
khuynh hướng tránh né vào trong nhưng nơi đầy phế tích, tiếp tục kế
hoạch tìm đường sống.
Trong lúc suy nghĩ thời gian những kẻ
này sẽ tàn sát bừa bãi trong thành không kéo dài lâu, trong lòng Ninh
Nghị cũng đồng thời lo lắng về tình huống bên phía ngõ Thái Bình, thấy
cảnh tượng thảm thiết trên đường phố, sau đó lại đột ngột đụng phải hơn
mười kẻ bỏ mạng, Ninh Nghị cũng hơi bất ngờ, nhưng chuyện xảy tới làm
hắn trở nên mạnh bạo hơn, lập tức đưa ra quyết định, sau đó thì cầm đao
chạy, hơn mười kẻ phía sau chốc lát cũng hô quát đuổi theo.
Kiến trúc của mấy khu đường phố gần đó vốn không được tốt cho lắm, lúc
này đã bị địa chấn làm cho chấn động thưa thớt, có nơi tường vây sập
xuống, có phòng ốc bị địa chấn đánh văng ra, qua mấy ngày bị nước mưa cọ rửa, lúc này chỉ còn lại thang cột và phòng lương đổ nát, đồng thời
cũng có những nơi trước đó cũng trải qua khoảng thời gian hỏa hoạn, đen
khô đổ nát thê lương. Thật ra chung quanh vẫn có những nhà còn nguyên
vẹn, bên trong có người ở, cửa đóng chặt không dám ra ngoài, cũng bởi vì nơi này gặp tai họa trùng trùng, mà trước đó vài ngày cùng với ngày hôm nay cũng có binh hung đã chạy thoát.
Vài tên hung đồ trên
người nhuộm máu tươi đỏ rực phân chia ra vài lộ đuổi kịp đến chỗ phế
tích này, mà Ninh Nghị chạy đằng trước chỉ là một gã mặc y phục thư
sinh, tay cầm một cây đao, vừa mới dùng vải cuốn chặt, nhìn bề ngoài
chẳng ra cái gì cả, nhưng hắn chạy rất nhanh, hắn từng rèn luyện thể lực lại học võ công nên việc cầm đao chạy này hầu như không khó khăn gì,
trong khi chạy cũng hình thành một khí thế đương nhiên.
Đi
qua đống phế tích đằng trước, vừa chạy vừa quay người trên đường phố đổi hướng cho người phía sau không đuổi kịp, bay quan tường thấp bị sập,
xông qua vũng bùn đen thùi. Tốc độ chạy của Ninh Nghị mặc dù nhanh,
nhưng trong những kẻ kia cũng có kẻ chạy nhanh hơn, trong đó có một gã
vóc dáng cao lớn cầm đơn đao đã vượt lên trước những kẻ khác. Ninh Nghị ý thức được sự chuyển hướng này không sáng suốt, khi xông qua một đống
phế tích đằng trước, kẻ kia đã tới gần Ninh Nghị hơn phân nửa khoảng
nhìn, thiếu nữ và nam tử trung niên kia cũng đang đứng cùng đám loạn phỉ nhìn sang bên hắn, lúc này hắn đã chạy tới góc đường bên này, nhìn trái nhìn phải một chút, rồi mới dừng lại thở.
Một gã tiểu tướng
dẫn theo trên trăm tên lính đang xông về phía bên này, những người kia
nhìn bọn họ vài lần, sau đó, thiếu nữ mặc trang phục dân tộc quay người
đầu tiên, rẽ sang một đường khác...
Lúc quay về ngõ Thái Bình thì đã là giữa trưa rồi, loạn các nơi trong thành đều đã tạm thời bị
dập tắt. Thật ra trên vai Ninh Nghị bị đao phong bay ra sượt vào, có một vết thương ở dó, đương nhiên, cũng không quá nghiêm trọng. Ngõ Thái
Bình lúc này vẫn chưa bị loạn phỉ xông vào tấn công, tất cả đều an bình, để Quyên Nhi băng bó xong, Ninh Nghị bắt đầu cùng vài Cảnh hộ viện đi
ra ngoài, đến bái phỏng từng phú thương đại hộ, võ quán tiêu cục gần đó.
Lúc này ngoài thành đang hỗn chiến, tình huống bên trong thành cũng như thuyền nhỏ trong bão tố, đại hộ nhân tâm hoảng sợ, càng là những tiểu
gia tiểu hộ hì càng khó vượt qua hơn. Ninh Nghị làm việc này, cũng không phải là để cứu thành thị này, điều này đã vượt qua trình độ có thể làm
được của hắn rồi. Dù phòng ngừa chu đáo hay là làm gì đó, thì cũng chỉ
có thể bảo vệ được chút lợi ích nhỏ bé của người nhà hắn và một bộ phận
người ở đây mà thôi, mà hắn đương nhiên cũng chỉ có thể làm được như
này. Với tài thuyết phục, kết hợp với đại thế, mà vốn là sự mạnh mẽ kiên cường của hắn, không tới hai ngày, hắn đã liên hệ được rất nhiều người, làm nên một "Mật ước" nếu thành thị an bình, thì tất cả sẽ tốt đẹp, nếu thành thị không an bình, thì mật ước này cũng có tác dụng nhất định của nó.
Trong thời gian mấy ngày này, bởi ngoài thành trong
thành đều có chiến loạn nên mọi người không một khắc nào là nhàn rỗi,
ngày thứ hai của chiến loạn, ngoại trừ chiến sự tại phía Tây Tiền Đường
môn ra, Bắc Môn cũng đột nhiên phát sinh chiến hỏa do phòng hộ sơ sẩy,
mà ở trong thành, kẻ nào đó đã ẩn núp trong thành chỉ huy đám loạn phỉ
gây hỗn loạn không ngừng, đến ngày thứ ba, bến tàu phía nam cũng có một
gã quan viên trộm tàu chạy trốn, lập tức tất cả mọi người cũng hỗn loạn, việc có quan viên trộm tàu chạy trốn đã bắt đầu bị lan truyền khắp
thành, chuyện này đủ để chứng minh kẻ ẩn náu trong thành rất giỏi bày
mưu nghĩ kế.
Cùng lúc đó, càng có nhiều lưu dân bị quân đôi
xua đuổi hoặc là thủ hạ của Phương Lạp được triệu tập đã bắt đầu tụ tập
về phía Hàng Châu...