Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Anh hùng đa cố mưu phu bệnh (1)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Ngày mùng bảy tháng bảy.



Ngày này đối với quốc gia phồn

thịnh như Vũ triều mà nói, là ngày tết quan trọng nhất. Các cô nương tổ

chức tụ hội xỏ kim chỉ tại nhà, hướng về phía ngôi sao Chức Nữ cầu trí

tuệ và tay nghề khéo léo, khẩn cầu nhân duyên. Những đại gia đình và

cung đình thường tổ chức tiệc rượu linh đình, chương trình cứ náo nhiệt

như vậy đến suốt đêm.



Vào trưa hôm trước, bầu không khí náo

nhiệt đã dào dạt khắp trong thành Biện Kinh, cho đến tận đêm đèn sáng

bừng, các thanh lâu kĩ viện chiêng trống đánh vang trời đi vẩy hoa dọc

đường chính, báo hiệu việc ăn mừng buổi tối chính thức được bắt đầu.

Từng hàng nam nữ, công tử thư sinh nha hoàn tiểu thư ăn mặc hoa lệ, đây

chính là lễ tiết đậm chất cổ đại đã được đúc kết lại, khí tức văn mặc và thư hương điểm xuyết đến tràn ngập.



Trong Hoàng Cung,

theo lệ đã giăng đèn kết hoa rồi nhưng lúc này không khí vui mừng vẫn

chưa truyền vào đây. Ở Hậu cung, Công chúa, Hoàng hậu, các cung nữ khéo

léo đã chuẩn bị xong yến tiệc cầu khéo tay. Bình thường những buổi tiệc

như thế này do Hoàng hậu chủ trì, thỉnh thoảng Hoàng thượng cũng sẽ đến

dự. Nhưng sau khi vào đêm, Hoàng thượng không đến, vài tiểu công chúa

nhà thân vương hoặc Hoàng thất đã ở trong yến tiệc thi xâu kim, không

khí vui mừng khiến người ta phải say mê. Chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên có

người nào đó linh thông tin tức, theo bản năng ánh mắt luôn nhìn về phía chính điện hoàng cung trầm mặc kia, sau đó thu lại ánh mắt, nhìn hoạt

động trong yến hội, cười vỗ tay, nói vài lời may mắn.



Thực ra Chính điện Hoàng cung không lặng lẽ như trong tưởng tượng của các nàng

mà hơi ồn ào một chút. Trong Tử Thần điện xử lý đại sự, thật ra đang có

những tiếng ầm ĩ giằng co dã diễn ra trong cả một ngày rồi, lúc này sự

ầm ĩ đã lắng dần mà thay vào đó là bầu không khí xơ xác tiêu điều, đám

quan viên tham dự hẳn cũng đã dời cung về nhà, nhưng Hoàng đế vẫn chưa

đến, cũng đủ để nhìn ra tính nhiêm trọng của việc này.



Hàng Châu rơi vào tay giặc, trong mắt của rất nhiều người cũng có nghĩa là một nửa giang sơn đã mất.



Tần Tự Nguyên là một nhóm người cuối cùng đi ra khỏi Hoàng cung, đi

cùng với lão còn có Lý Cương. Trước đó không lâu, Triều đình đã đưa ra

quyết định, ba ngày sau, do Đồng Quán lĩnh mười lăm vạn cấm quân tinh

nhuệ sẽ về phương Nam trấn áp loạn Phương Lạp, mà do Vương Bẩm, Khương

Khả Thế suất mười vạn quan bắc tiến phạt Liêu. Đồng Quán đã về kinh rồi, Tần Tự Nguyên luôn biết tiến lui cố gắng thuyết phục hoàng đế một lần,

Lý Cương cũng ở lại với lão, Cảnh Hàn Đế cũng hết sức kinh trong Tả Hữu

nhị tướng này, giữ bọn họ lại dùng bữa, nhưng khi dùng bữa xong, cuối

cùng vẫn không có kết quả gì.


- Là hứa gả cho cháu của Ngô Mẫn, người của Ngô gia trèo cao quá.



- Ồ…



Nói hai câu như vậy, hai người đi qua phủ kia, có một quan viên trẻ

tuổi nhận ra họ, tiến đến chào. Lý Cương đáp lễ rồi cười phất tay, sau

khi người kia đi khỏi, Tần Tự Nguyên nói:



- Kỷ Ông cũng cảm thấy ta phạt Liêu là quá kiên quyết chứ? Vậy Kỷ Ông thấy ta buối thiết triều sớm mai ta phải thế nào?



- Tất nhiên là rất tốt, ta và ông như vậy không phải là muốn bảo vệ cảnh thái bình này hay sao?



Tần Tự Nguyên thở dài:



- Có thể tưởng tượng ra cảnh ca múa thái bình, thì liền mất hết cả tay

sai… Lúc ta ở Giang Ninh, có người trẻ tuổi theo ta bàn luận. Giữa người với người không hề có sự khác nhau, quân nhân cũng tốt người Vũ cũng

được, người Liêu cũng được, người Kim cũng được đều là người giống nhau. Vũ triều ta hưởng thái bình nhiều năm, người dám liều mạng cũng chỉ có

ít người. Ban đầu khi người Liêu quật khởi, Gia Luật A Kỳ hùng tài đại

lược nhưng tới lúc này, trong cảnh thái bình này kỳ thật cũng đã dần dần mất đi nhuệ khí, nhưng chúng ta còn mất nhiều hơn, mà người Nữ Chân,

bọn họ từ trong băng thiên tuyết địa, bạch sơn hắc thủy chém giết đi ra, nhuệ khí đang thịnh, giống như hổ lang đang đói khát. Nữ Chân kiêu ngạo dũng mạnh không thể địch, chúng ta không thể bỏ qua được.



Lý Cương không nói gì, Tần Tự Nguyên nói tiếp:



- Những người này xem trọng cái gì nhất, không phải là âm mưu, đàm phán cái gì, chỉ có lực lượng đơn giản nhất, mới có thể cho bọn họ ngang

hàng nhìn người. Kỷ Ông, trong triều cũng có người nói người Nữ Chân ít, khó có thể công phạt Vũ triều ta, nhưng nếu để cho bọn họ đánh chiếm

một vùng đất rộng lớn của người Liêu, cần quân đội còn không dễ dàng

sao? Ngay cả người Khiết Đan chúng ta cũng không đánh lại được, chứ nói

gì người Nữ Chân?



- Cho nên ta mới nói, Chủng Đạo Sư là người minh bạch, ông ta sớm đã lo sợ nên mới cản người Liêu, làm cho người Nữ Chân phải mọc rễ. Đám người Khâm Tẩu lại không nghĩ như vậy, bọn chúng

dùng nhiều mưu mô rồi, chỉ khiến là làm cho người Nữ Chân và người Khiết Đan giết đến lưỡng bại câu thương, triều Vũ ta có thể ngồi trên núi mà

xem hổ đấu. Quyền mưu ơi là quyền mưu, dùng ở chiến trường thì có tác

dụng gì chứ.



- Kỷ Ông, người thanh niên kia nói đúng, chúng

ta khiêu khích cho hai nước giao chiến, có thể đạt được không phải là

tiện nghi, mà chỉ là một cơ hội. Tiện nghi chính là phải tự tay đi nhặt

lấy. Cơ hội lần này, triều Vũ ta nếu có thể thừa dịp người Liêu suy yếu, thắng lớn mấy trận thì người Nữ Chân tự nhiên sẽ nảy sinh sự kính sợ

đối với chúng ta. Nếu quân đội của chúng ta vô năng, không đánh được,

một khi người Nữ Chân thay thế người Khiết Đan, điều mà chúng ta sợ gặp

phải chính là sói biến thành một con hổ… Kỷ Ông, đến lúc đó ta sợ rằng

chúng ta sẽ là tội nhân thiên cổ, chúng ta nên ngẫm lại đối sách xem

sao?