Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Anh hùng đa cố mưu phu bệnh (2)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Xe ngựa về đến phủ của Tần gia, trong phủ đang diễn ra tiệc Thất Tịch. Tần phu nhân và Vân nương đang bàn chuyện, mặc dù sân nhà vừa mới được làm lại, nhiều thân nhân chưa đến, nhưng trong kinh thành, Hữu

Tướng phủ mời yến tiệc, cũng có không ít tới. Môn sinh bạn cũ, họ hàng

thân thích gần xa, từ mấy hôm trước đã nhận lời chuẩn bị đến, cho dù là

không được mời nếu có chút quan hệ thì cũng vẫn muốn đến để gặp những

nhân vật lớn.



Một cái cổng lớn sẽ có một bộ phận vận hành,

người ở ngoài khó mà nhìn vào được, đi ra đi vào, tặng lễ vật như thế

nào, lần lượt bái kiến, mói năng thế nào, giấy tờ... đều phải có quy củ. Lúc này, trong Hữu tướng phủ bầu không khí hết sức náo nhiệt, mọi việc

được vận hành đâu vào đấy, các tân khác ăn uống trò chuyện ở đại sảnh,

nha hoàn, quản gia, chân sai vặt, đầu bếp.. đều bận rộn làm việc theo

phận sự của mình. Đương nhiên sau quy củ, cũng luôn có người nào đó

không để ý đến những điều này.



Tần Tự Nguyên xuống xe ngựa,

chào hỏi mọi người trong đại sảnh thoáng nói mấy câu rồi đi về hậu viện. Quản sự, hạ nhân đi theo sau lão, báo cáo sự tình, nghe theo chỉ bảo.

Quanh những quy tắc kia có vô số phiền phức, ông ta đi về phía phủ, lúc

vào thư phòng vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra, những người đó lui

ra rồi, đương nhiên quy tắc vẫn còn. Trong thư phòng đèn đã sáng từ lâu, đóng cửa lại, bốn bề yên tĩnh, lão mở một hốc tối trên giá sách lấy ra

một bọc giấy mỏng.



Trong căn phòng đó, dùng rất nhiều cách

sắp đặt nhưng ông nhớ rất rành mạch. Đặt bọc giấy lên bàn, ông nhìn mở

ra dưới ánh đèn rồi nhìn ra ngoài một lúc lâu. Đều là văn bản hồ sơ,

cũng không biết ghi lại những chuyện gì. Nhìn qua một lần, ông mài mực,

lấy một tờ giấy ra rồi ngồi xuống bắt đầu viết thư.



Những

tiếng động của buổi yến tiệc truyền vào qua cửa sổ. Tay của ông vẫn bình tĩnh, suy nghĩ cũng rõ ràng. Viết tổng cộng hai bức thư, sau khi viết

xong ông cho vào hai phong bì, vốn định đứng dậy nhưng sau khi suy nghĩ

một lát ông lại ngồi xuống, để thư vào ống tay áo, cầm lấy hai tập tài

liệu đi ra ngoài cửa, quản gia và người hầu chạy đến.



- Kỳ Tiên với Ngữ Bạch đến chưa?



- Hai vị công tử đều đã chờ ở sảnh rồi ạ!



- Đừng để cho những người linh tinh đến gần.



- Vâng, thưa lão gia.



Một hàng người đi về một bên trong phủ Tướng, qua một đoạn gấp khúc của hành lang nhìn rõ ánh đuốc, tiếng cười ồn ã vang đến. Còn sảnh bên kia

lại khá yên tĩnh, ông đi vào thì hai người trẻ tuổi đứng lên, trong đó

có một văn sĩ mặc áo dài, người còn lại thì mặc quân phục. Người mặc

quân phục đó chính là Đô chỉ huy sứ, chưởng quản binh quyền một quân, là chưởng quan cao nhất của quân đội địa phương như Võ Liệt, Võ Đức Quân,

có lẽ vì chức vụ hoặc nguyên nhân khác mà lúc này trùng hợp trở lại kinh thành.



- Tần sư.



- Tần sư.



- Ngồi đi, không cần đa lễ.


kia.. Bên kia không ai chạy thoát được...



- Cái gì...



Nguyên Cẩm Nhi mở to hai mắt ra nhìn, ngay lúc đó cũng không biết phải

nói sao. Cô còn chưa kịp quay vào thì nghe thấy tiếng của Vân Trúc từ

phía sau:



- Ngươi nói... cái gì?



Quay đầu lại, Vân

Trúc đang đứng ở cửa nhìn hai chủ tớ, sắc mặt của cô như tờ giấy trắng,

người loạng choạng, thoạt nhìn cái váy trắng như phát ra ánh sáng làm

cho cô như có vẻ trong suốt, dường như sắp bốc hơi biến mất khỏi trên

đời này.



Đó là ảo giác, trong lòng Nguyên Cẩm Nhi nghĩ như

vậy, ngay sau đó Vân Trúc liền xông ra ngoài. Cẩm Nhi “A” một tiếng thét chói tai, ra sức ôm chặt lấy eo àng, liều mạng ghì chặt lấy cơ thể của

nàng, kêu lên:



- Khấu nhi! Chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe. Ta và ngươi đi cùng Vân Trúc tỷ, ta cùng ngươi đi...



Không lâu sau, xe ngựa chạy qua đường dừng lại trước cửa phủ Quốc Công, hai người cô gái xuống xe đi về phía cửa thì bị thị vệ ngăn lại, cô gái mặc trang phục trắng xinh đẹp hơi run lên, vừa khóc vừa chắp tay thành

chữ thập làm ơn, nữ tử phía sau đi lên, chờ một lúc, có người ra đón hai cô vào. Các cô đến ngoài sảnh gặp được Khang Hiền, vừa thấy vị lão nhân này, Vân Trúc liền chạy đến quỳ xuống, Cẩm Nhi cũng quỳ theo. Khang

Hiền vội chạy lại, nâng hai cô đứng dậy…



Cùng lúc đó, xung quanh Hàng Châu cũng không còn một tia vui mừng nào nữa.



Ngân hà vắt ngang Thiên tế, trong sơn đạo kéo dài, chỉ có nột cây đuốc

chiếu sáng chung quanh đường, nhìn từ xa như một con đom đóm vậy, chỉ có khoảng cách gần mới có thể nghe thấy tiếng người, tiếng bước chân,

tiếng xe ngựa, rất nhiều người cùng đi trên con đường chật chội này kéo

dài trong bóng đêm.



Tiếng vó ngựa chạy qua trong đêm, Ninh

Nghị ôm một đứa nhỏ trong tay, đỡ tay Tô Đàn Nhi, đám người chạy trốn về phía trước, xung quanh hầu hết là người của Tô gia. Lúc chiến đấu trong hẻm Thái Bình, hắn bị thương nhẹ, nhưng cũng đã được băng bó kĩ không

có gì lo ngại, lúc này đi lại không ảnh hưởng, chỉ có vết thương trên

tay phải theo mạch đập truyền đến làm hắn có cảm giác đau đớn.



Lúc này gần Hàng Châu, khắp nơi đều là lưu dân, từ khi thành Hàng Châu

bị phá thì đều hỗn loạn đi ra, bọn họ vốn là bị Phương Lạp đuổi đến đây. Đủ loại trật tự đã không còn sót lại gì, đều là tùy ý chém giết, chỉ có đoàn của bọn họ được coi như một đám chạy trốn lớn nhất, trong đó có

quân đội, có hộ vệ, phú thương, thân hào mà Ninh Nghị tập hợp ... bọn họ đều kiên trì gia nhập đội ngũ này, cũng có những người là điểm tựa, hậu phương mà quân đội Phương Lạp chiếu cố nên đều hiểu quân đội, uy thế

của Phương Lạp phá thành, bọn họ bị đuổi về hướng bên này, trong đường

xá, bọn họ đã bị phát hiện một lần, đánh một trận nhỏ, trong đó có một

số ít người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đang lẩn trốn lưu vong bị liên lụy,

hiện tại có lẽ đã chết rồi.



Trong màn đêm tĩnh lặng, mây

đen che kín bầu trời Thất Tịch, chỉ trong chốc lát, có kị sĩ cầm cây

đuốc lại phụng mệnh mời Ninh Nghị đi về phía trước để nghị sự. Hắn gật

đầu kéo thê tử theo, đi về phía bên kia. Gió đêm thổi tới làm hắn cũng

cảm thấy hơi lạnh, có lẽ là vì lao tâm lao lực nên đã bị cảm mạo ...