Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Đường về nhà (4)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Đây là đang nói về chuyện thuở thơ ấu.



- ... Khi đó mẫu thân chẳng hề thích ta, vì ta là con gái.



Ngước nhìn lên bầu trời cao, Tô Đàn Nhi cười xong rồi khẽ nói tiếp:



- Bà vẫn hy vọng... sau này có thể sinh con trai cho phụ thân. Phụ thân cũng nghĩ như vậy, nhưng chí ít thì phụ thân vẫn thân thiết với ta hơn, ông nói là ta thông minh, tương lai mà có đệ đệ thì chắc chắn sẽ càng

thông minh hơn. Phụ thân luôn nhìn bộ dáng của đệ đệ tương lai trên

người ta, mẫu thân thì ngay cả nhìn cũng không muốn. Lúc đó ta cứ đến

bám mẫu thân, nhưng bà lại chẳng hề để ý tới ta, có đôi khi ta làm sai

chuyện gì khiến bà thấy phiền, bà cũng chẳng hề đánh ta mà chỉ vung tay

khiến nhũ mẫu ôm ta đi. Tướng công, kiểu xem thường lớn nhất trên đời

này chính là như thế... Dần dần sau này ta biết mẫu thân luôn muốn có đệ đệ, lúc đầu đó ta thậm chí còn hận đệ đệ, không hiểu con gái thì có gì

khác...



Hoa dại nở thành những vạt loang lổ trên sườn núi, Tô Đàn Nhi đặt tay lên bụng, nhìn ánh chạng vạng chiếu ra khắp nơi dưới

những đám mây trắng. Ninh Nghị vốn đang nhắm mắt kia cười một tiếng rồi

mở mắt ra:



- Không sao, bọn họ không thích chúng ta thì chúng ta cũng không thích bọn họ.



- A, ta có thể không thích mẫu thân, nhưng tướng công thì không được,

nếu không sẽ bị người ta nói là con rể không hiếu thuận đấy.



Ninh Nghị quay đầu sang nhìn nàng trong chốc lát, sau lại nghiêm túc nói:



- Bọn họ mắng không được ta.



- Phì...



Tô Đàn Nhi không nhịn được che miệng lại, một lát sau nàng mới nhìn lên bầu trời kia, nói tiếp.



- Ở trong nữ hài tử, ta có vẻ như kỳ quái, sau lại đọc sách nên không

cảm thấy đó là chuyện thường tình của con người như những tiểu thư khuê

các kia, mà cảm thấy phụ thân và mẫu thân đối xử không tốt với ta, hoàn

toàn không công bằng. Trong tòa nhà to lớn đó, ta lớn lên cùng nhũ mẫu,

một mặt cảm thấy mình phải làm một tên con trai khiến cho phụ thân và

mẫu thân hối hận, phải tiếp nhận lấy việc làm ăn, mà mặt khác ta lại cảm thấy mình là nữ hài tử, phải học cho tốt tất cả những gì mà nữ hài tử

nên học, bằng không đó chẳng phải chứng minh rằng mình đang hâm mộ đám

con trai kia, như vậy chẳng phải là thua rồi sao?



Ninh Nghị vươn tay nhặt một nhánh cỏ bám trên tóc nàng, Tô Đàn Nhi vẫn chậm rãi nói tiếp:



- Ta cứ lớn lên trong gia đình như vậy! Lúc trước nhũ mẫu đối tốt với

ta lắm, luôn nói chúng ta là đại gia đình, ta là tiểu thư khuê các,

người ta luôn hâm mộ ta. Nhưng đến lúc hiểu biết mọi chuyện rồi, ta mới
cố nhịn cho mình không òa khóc. Đám Thiền Nhi đều đã khóc rất nhiều lần, các muội ấy muốn đến khuyên bảo chàng, ta đều cản hết lại. Ta không

muốn chàng còn phải phí sức nói chuyện với các muội ấy, còn khuyên bọn

họ, ta không nói rằng khuyên chàng là vô dụng, chỉ nói là không muốn

chàng hao tổn thể lực... Ta cũng không muốn nói với chàng điều này...



Nói xong những lời này, nàng thút thít khóc, nhưng so với vừa nãy thì đã khá hơn. Ninh Nghị chờ một lúc rồi mới nói:



- Ta sẽ khỏe thôi.



Tô Đàn Nhi lau đi nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống. Nàng tựa vào ngực hắn, gật đầu nói:



- Nhất định phải khỏe, nếu chàng không khỏe, ta cũng không gặp được

tướng công như vậy nữa, ta không cần con, cũng chẳng cần nhà nữa... Ta

từ lúc ban đầu đã không phải là mẫu thân tốt, chuyện khiến người ta nhà

tan cửa nát ta cũng đã làm... Tướng công hãy nhớ kỹ cho ta, trong bụng

ta có hài tử của chàng, giờ chàng có mệt muốn chết thì cũng không được

kêu mệt, phải cố sống. Nhưng không chống được nữa thì cũng không sao, ta và con sẽ lập tức xuống tìm chàng...



Nàng trợn tròn mắt nhìn Ninh Nghị, đôi môi anh đào trên khuôn mặt trái xoan dịu dàng kia mân

lại. Nàng dùng thân phận nữ tử tung hoành trên thương trường, cho tới

bây giờ đều dùng phong cách nhuận vật vô thanh, bởi vì nàng trông khá

xinh đẹp, lại chỉ là một thiếu nữ tuổi tầm đôi mươi, không giống những

vị thương gia quả quyết kia, nhưng lúc này chỉ có trong đôi mắt to vừa

khóc xong kia toát lên vẻ chấp nhất hình thành nên khi trường kỳ xông

pha thương trường vốn luôn bị thu lại, xen lẫn với khuôn mặt dịu dàng

kia chỉ để truyền một tin tức cho người trước mặt: Đây là người phụ nữ

của ngươi.



Ninh Nghị cười:



- Đừng xem thường tướng công nhà nàng, cho dù thế nào thì ta sẽ sống sót. Đứa bé này nàng nhất định phải sinh.



Tô Đàn Nhi vuốt bụng, sau đó nhích lại gần Ninh Nghị, tay kia của nàng

níu lấy vạt áo Ninh Nghị. Nàng nhắm mắt lại, miệng như đang lẩm bẩm gì

đó, lại như đang cầu nguyện điều gì, nhưng gió núi thoảng qua nên lại

chẳng thể nghe rõ.



Những đám mây mềm mại lơ lửng trên bầu

trời, ráng trời chiều đỏ rực như đang đốt cháy phía chân trời cùng núi

non và dòng nước. Màn đêm buông xuống, trong doanh địa của người đào

vong, quân đội bắt đầu bận rộn vận chuyển. Ngày hôm sau bọn họ lại nhổ

trại, khoảng cách với truy binh phía sau kỳ thật đã không còn xa lắm,

tới gần giữa trưa thì bọn họ nghe được một tin từ trong đám dân chạy nạn bị lạc đàn kia, đó chính là đội ngũ đào vong lớn nhất ở phía trước bọn

họ kia đã bắt đầu nội chiến...