Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Đường về nhà (7)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Mê man không biết đâu là ngày đâu là đêm, có lúc chợt tỉnh, có đôi khi

sẽ thấy vài thứ, sắc trời mờ tối, mặt người, thỉnh thoảng đường xá xóc

nảy, cảnh vật lay động.



Đầu óc hắn đã tạm thời không thể

suy nghĩ được, thậm chí ngay cả cảm giác khó chịu, phản ứng ngược cũng

nhiều lên, thỉnh thoảng sẽ hiện lên một vài hình ảnh vụn vặn khi còn bé, có hình ảnh thuộc về ký ức kiếp trước, cũng có những hình ảnh thuộc về

ký ức của Ninh Lập Hằng kiếp này, lúc này hiện ra, thân thể bị vây trong một mảnh hỗn độn, mặc cho ký ức quay lại.



Đã từng làm

rất nhiều việc, nhiều mưu cơ tính toán, tranh đấu chiếm quá nhiều thời

gian trong cuộc sống của hắn. Thời đại mà không có chiến tranh kia,

nhưng ẩn giấu trong đó cùng là máu tươi rơi xuống, làm quá nhiều người

cùng với quá nhiều lợi ích bị kéo vào trong đó, nơi tay hạ xuống, vẫn có đủ mạng người, từng người bị giết, những gia đình bị phá hủy... Hắn lúc có ý thức, lúc không.



Cứ từng bước từng bước quyết sách

như vậy, từng lần từng lần đánh cờ như vậy, tùy theo sự tác động của vô

số cục diện, nguyên nhân gây ra hoặc là kết quả của sự việc, khó khăn

thành công hoặc là thất bại! Trong những hình ảnh quen thuộc như hơi thở đó, cũng có những mãnh vỡ hỗn tạp trong đó.



Đó không được

coi là thời đại mang khí tức cổ xưa, trong đình viện ngập trong cơn mưa

mùa hè, chạng vạng, lâm viên treo đèn lồng, nước róc rách dưới cây cầu

nhỏ chảy vào đồng lúa, nữ tử áo trắng thanh nhàn đánh đàn, nàng từ bên

cầu vòng lại, cười yêu kiều với hắn, vẻ cao ngạo như hoa hồng khi mới

gặp lần đầu sau lại trở thành thê tử không thể không thừa nhận, sau đó

sống chung bên nhau. Vào một đêm trên tiểu lầu, nàng yếu đuối và kiên

cường đứng sau tiểu lầu, cầm cây đuốc, trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn

nhìn sang, nàng châm lửa...



Hình ảnh này dần dần vỡ

vụn, rồi lại lóe lên. Khi tỉnh táo, cũng có những mảnh vỡ khác, sẽ từ

bên ngoài khó khăn thấm tiến vào.



- Ninh tiên sinh, thắng... Chúng ta thắng rồi...



- Quỹ công...



- Cô gia cô gia... Cô gia hạ sốt rồi...



- Đi mau đi mau đi mau...



- Ninh công tử, bọn họ không dám đến đây lần nữa ...



- Ninh công tử, bọn họ muốn bắt ngươi...
cũng chỉ không tới ba nghìn người, hơn nữa lúc ấy bị Võ Đức Doanh ngăn

cách bắc nam, khó có thể hô ứng.



Ngay lúc đó thật ra Võ Đức

Doanh cũng hết sức mệt mỏi rồi, nhưng dựa vào sách lược liên tiếp chiến

thắng ba trận, dưới tình huống đó, bất kể là An Tích Phúc hay là Lưu Đại Bưu Tử sau đó chạy tới cũng không dám tiếp tục phái hai đội quân còn

lại để phân chia giáp công, cũng bởi vậy mà mất đi cơ hội tốt nhất để

đánh bại Võ Đức Doanh.



Tuy nhiên An Tích Phúc cũng không phải là kẻ tầm thường, dưới tình huống xác nhận Tiết Đấu Nam đã thất bại,

đầu tiên để Mễ Tuyền phương bắc giữ khoảng cách với Võ Đức Doanh, mặt

nam thì để Thẩm Trụ Thành ở Thạch Kiều qua một đường khác tiếp tục xuôi

nam. Đây cũng không phải là vì muốn chiến đấu, mà là muốn đội ngũ của

Thẩm Trụ Thành trực tiếp tìm kiếm kẻ chạy nạn đơn độc ở phía nam. Bởi vì lúc này Võ Đức Doanh tiến công thần tốc, kẻ chạy nạn theo sau không thể nhanh như vậy, tất nhiên sẽ ở lại Thạch Kiều qua phía nam, y liền bắt

lấy nhược điểm này, hung hãn cắn một cái.



Sau khi Võ Đức

Doanh với tốc độ cao nhất lộn trở lại, dựa vào hơn một ngàn hộ viện, võ

sư ở lại trong doanh địa, An Tích Phúc, Thẩm Trụ Thành cũng không dám

tùy tiện ập kích. Sau đó, An Tích Phúc thống lĩnh hai đội quân của Thẩm

Trụ Thành và Mễ Tuyền, đồng thời thu thập tàn binh, lại thông tri cho

Thanh Phong trại và trấn Tiểu Lạc cùng phối hợp, bắt đầu đánh giết đội

ngũ chạy trốn này. Mà Võ Đức Doanh cũng bởi vì mấy trận chiến kia mà

nuôi dưỡng ra hung tính, vì thế ở trong mảnh đồi núi phía nam Hồ Châu,

tạm thời không nề hà một ai sau đó đội ngũ chạy trốn bắt đầu một đường

bắc tiến.



Mà lúc này An Tích Phúc đã bắt được nhược điểm của

đội ngũ chạy nạn, dọc đường gây hấn chặn đánh, nhiễu loạn. Đám người

Trần Hưng Đô dù có năng lực chỉ huy, nhưng trên chiến lược chiến thuật

chung quy không đủ, bọn họ vốn trông cậy vào Ninh Nghị nhưng lúc này hắn lại đang hôn mê, dọc đường đi ngẫu nhiên tỉnh hơn một lần, nhưng cũng

không thể nghĩ được quá nhiều chuyện, trong lúc nhất thời đội ngũ chỉ có thể duy trì chống cự, cho tới hôm nay ngày mười lăm tháng bảy, đến Phúc Châu, nhận được sự chào đón long trọng, trong đó công tích lớn nhất là

thuộc về Ninh Nghị. Đêm mười ba tháng bảy, An Tích Phúc lần đầu tiên tập kích đội ngũ gây hỗn loạn, bởi vì hắn được một đội quân tinh nhuệ thật

mạnh bảo hộ, bởi vậy cũng thu hút càng nhiều hỏa lực, cuối cùng thì bị

tách ra trong trận chiến này, không rõ tung tích...



Sau đó

trong một khoảng thời gian rất dài, hắn không còn xuất hiện trước mặt

mọi người nữa. Sau khi đội tàn binh của Võ Đức Doanh tiến hành tuyên

truyền và ban thưởng, cái tên Ninh Nghị xuất hiện dày đặc trong mắt mọi

người. Khi Đồng Quán Đồng Đạo Phu đến Giang Nam, nhiều chiến báo, chiến

tích liền nhanh chóng bị vùi lấp, nhiều người biến mất trong trí nhớ của mọi người, chỉ có một bộ phận người nhỏ bé là vẫn nhớ rõ tên tuổi của

hắn, và lặng yên tìm kiếm tung tích của hắn....