Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Đường về nhà (6)

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Ngày mười một tháng bảy năm Cảnh Hàn thứ chín, nơi giao giới giữa Hồ Châu và Hàng Châu, qua buổi trưa, trên bầu trời tràn ngập mây đen bao

phủ toàn bộ, dông tố tụ tập. Trong doanh địa, mấy ngàn tàn binh Võ Đức

Doanh bắt đầu tụ tập trên bãi đất trống.



Trong mọi người tràn ngập bầu không khí bất an, bên phía chủ doanh, hiện giờ các tướng lĩnh, thân sĩ có địa vị cao trong đội ngũ bỏ trốn đang tranh cãi kịch liệt,

cũng có người tính cách tương đối dữ dằn, nhìn như có vẻ muốn động thủ,

nhưng sau đó lại bị người chung quanh ngăn lại.



Không riêng

gì nơi này, đội quân của Lục Sao phát hiện được phương hướng đội ngũ bỏ

chạy tránh né, lúc này tin tức cũng đã dần dần lan tỏa trong đội quân.

Trong đám bình dân cũng có người nghe thấy, nhưng trong lúc nhất thời

rối loạn vẫn chưa nổi lên, bởi vì nếu sự việc là thật, mọi người hiện

tại thậm chí cũng không dám lỗ mãng làm bất kỳ quyết định nào, trời sắp

mưa sẽ làm nước sông dâng lên, đi tiếp về phía trước chính là chui đầu

vào lưới, cũng không ai biết nên trốn đi nơi nào.



Có người

chưa xác nhận được sự việc có thật hay không, có người tìm người mình

quen biết để hỏi đối sách. Bên phía chủ doanh, đủ loại người, đủ các ánh mắt đang đặt lên người đầu lĩnh. Thang Tu Huyền, Tiền Hải Bình, Trần

Hưng Đô và cả thư sinh Ninh Lập Hằng đang ốm yếu kia, thậm chí cả những

người có tài danh, có quan danh ở Hàng Châu đều bị mọi người chăm chú

nhìn vào.



Ninh Nghị thỉnh thoảng sẽ đơn giản theo sát một số

người nói chuyện, mà nói chuyện nhiều nhất đại khái là bên phía Thang Tu Huyền, đó là gia chủ của một trong Tứ gia, vị lão nhân này trong mắt

mọi người vẫn luôn có địa vị cao nhất, có nhiều quan hệ nhất. Triều Vũ

trọng văn khinh võ nhiều năm, dù là Trần Hưng, hay bất kế là thân sĩ nào lúc này cũng không có cách nào. Thang Tu Huyền nói chuyện với Ninh Nghị một lúc lâu, sau cùng cau mày nhìn Ninh Nghị thật sâu, gật đầu.



- Lúc ở Hàng Châu, Hi Văn Công rất coi trọng ngươi, chuyện cho tới bây

giờ, cũng chỉ đành phải nghe theo ngươi thôi. Đi thôi, bảo trọng sức

khỏe.
là...là Võ Đức Doanh của chúng ta, là tinh nhuệ trong quân.



Ninh Nghị nhìn nhìn bọn họ, nhưng thật ra nói lời hay như vậy, cũng không có hiệu quả gì.



- Một trận chiến Hàng Châu, bởi vì nguyên nhân thiên thời, chúng ta bị

thất bại, bị thất bại bởi chúng ta chưa hiểu gì cả. Hôm nay ở trong này

có ba ngàn người, ta không biết mọi người có phải bắt đầu sợ hay không,

nhưng người bên Phương Lạp đã cảm thấy chúng ta là gà đất chó kiểng rồi, bọn họ phái năm đội quân đến, mỗi một đội, đều có hơn ngàn người, những người này tranh chấp nhau, không muốn đối phương chiếm quá nhiều lợi

ích về mình, về phần đánh chúng ta bại như nào, cướp đi đồ đạc của chúng ta, bọn họ không hề nghĩ tới. Bọn họ giống như mọi người, cảm thấy

không cần phải suy nghĩ, đối với ba nghìn người chúng ta, ở đây có hộ

viện, tiêu sư cũng gần ngàn người, tình huống hiện tại đã gấp gáp rồi,

bọn họ có hơn ngàn người hùng hổ tiến về đây, chúng ta có hơn bốn ngàn

người, muốn chạy trốn, bọn họ một ngàn, chúng ta bốn ngàn.



-

Chúng ta đánh nhau, ta cũng không biết chúng ta có thể thắng hay không,

nhưng tới hiện tại rồi, tình huống của chúng ta, tất cả mọi người đều

hiểu rõ, khác với lần trước, lần này mỗi người các ngươi đều hiểu rõ

chúng ta phải đánh như nào. Ta chỉ có thể giúp các ngươi làm một vài

chuyện.



Hắn phất phất tay, có người mang một số rương lớn rương nhỏ lên.



- Bắt đầu từ hôm qua, chúng ta đã ghi chép tính danh, quê quán, hiện

nay ở đây do Thang lão làm chủ, vừa rồi ta đã giao danh sách cho lão.

Lúc này mọi người đều đi chung một chiếc thuyền, nếu có thể trở về Hồ

Châu, các ngươi hãy nhìn lên trên đài này, nhìn bên kia, những người đó, đều thiếu nợ các ngươi, mà mỗi người các ngươi, cũng có thể thăng quan

phát tài.



Rương được mở ra, vàng bạc lóe sáng rực.