Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Đột phá khẩu

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Cường quyền so với dân chủ, chỗ tốt lớn nhất có lẽ ở chỗ rất nhiều

chuyện cũng có thể đặt ở trong phạm vi nhỏ để giải quyết. Lúc này nghĩa

quân nhập vào Hàng Châu, đúng là thời điểm quyền lực tới cực điểm, cũng

bởi vì điều này, mặc dù là buổi chiều sự việc phát sinh ở thư viên Văn

Liệt đã xuất hiện không ít người, nhưng từ khi Trần Phàm xuất hiện, đến

cuối cùng sự giằng co chấm dứt, khi mặt trời ngả về phía tây thì những

người tụ tập dần dần giải tán hết, ảnh hưởng cuối cùng tạo thành nhưng

lại không có quá nhiều người biết được, mặc dù lúc ấy có một số người

thấy gần đó có giằng co, cũng chỉ cho rằng đó là những xung đột bình

thường thường xuyên phát sinh trong thành, lặng yên đi đường vòng mà

qua, không có bao nhiêu người nhắc tới.



Trước mắt thư viện

chỉ có chương trình học vào buổi sáng, tới buổi chiều, các thầy giáo

trong đó cũng ra về hết, mà ở chung quanh đây, cư ngụ chân chính cũng

đều là chủ lực của Bá Đao Doanh Lưu thị. Chuyện lần này, một mặt đề cập

đến nhiều tướng lĩnh cấp trung như Trương Đao Nguyên, Lệ Thiên Hữu, Từ

Bách, Nguyên Hưng, nếu nói vì lợi ích, có nhiên sẽ có người cảm thấy

hứng thú, nhưng loại xung đột này hiện nay ở trong thành Hàng Châu trên

thực tế cũng thường có phát sinh.



Mà về phương diện khác xuất hiện Bá Đao Doanh và kẻ điên cuồng Trần Phàm, lại càng khiến không

người nào có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, bởi vì việc đám người này cùng quấn lấy một chỗ, thì không có gì tốt cả, không có ý nghĩa gì cả, trên

cơ bản như là đá vào một thiết bản rất lớn. Đám người Lệ Thiên Hữu chọc

vào một thiết bản, tạm thời có thể nói bọn họ rất lực lượng, rất cơ bắp, thậm chí thực khí phách, nhưng cho dù ở dưới trời chiều xem nửa ngày,

đám người này cũng đơn giản là đá vào thiết bản mà thôi, xem lâu, cũng

đơn giản là một loại tâm tình:



- Này, người kia đang đá thiết bản đấy.



Loại người này thật ra không được coi là giai cấp bá quyền trong quân

đội, hoặc là Thái tử đảng có thù tất báo, chọc phải thì nhất định sẽ bị

trả thù đến chết, đối với Bao Đạo Ất, Ti Hành Phương có thù tất báo, bọn họ không coi là đáng sợ, đối với phần lớn mọi người mà nói thậm chí

không biết bình thường bọn họ muốn làm gì. Trước kia cũng thường có

người chọc tới, hậu quả lớn nhất đơn giản là rút đao chém ở trước mặt

Thánh Công, có người bị làm chết khô, có người thì không, nhưng cuối

cùng ngươi sẽ phát hiện cùng phân cao thấp với đám người này, ý nghĩa gì cũng không có, thắng thua gì cũng không chiếm được.



Tóm lại, đối với hơn phân nửa tướng lĩnh tầng trung mà nói, đây là ấn tượng của

đám người Lưu Tây Qua, Trần Phàm để lại cho mọi người, về phần một nửa

mặt khác, thì cũng không biết hai vị là loại người nào. Lúc này trong

nghĩa quân tình huống đổi mới nghiêm trọng, có tướng lĩnh mới tiến vào,

phần lớn là nghe theo Phương Lạp, Phương Thất Phật, Trần Phàm thuộc loại người nửa vời, về phần Bá Đao Doanh Lưu Tây Qua, ngoại trừ ngẫu nhiên

trong một lần đại chiến làm đội đột kích, trên thực tế cũng không có

chiến công huy hoàn rực rỡ nào, ngày thường cũng không có biểu hiện gì

rõ nét.



Vì thế lúc trời tối, chung quanh thư viện liền khôi
Gã biết việc này rồi, liền từ bỏ ý nghĩ muốn

đuổi Ninh Nghị ra khỏi thư viện đi. Ngày hôm sau đi nói với Quách Bồi

Anh, dường như Quách Bồi Anh không cho là vậy, Khuất Duy Thanh cũng lời

để ý đến y. Lúc gặp Ninh Nghị thì Ninh Nghị như thường lệ gật đầu chào

gã, gã cố đè nén tâm trạng gật đầu chào lại, trong lòng có cảm giác như

mình đang qua lại với đại nhân vật, tuy rằng đại nhân vật bị bắt rồi,

lại âm thầm quan sát cử chỉ lời nói của đối phương, trong lòng cảm thấy

mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của đối phương quả nhiên là thần bí, phù hợp với hình tượng “Huyết thủ nhân đồ” bề ngoài thì bình thản nhưng bên trong thì giết người.



Về phương diện khác, trong miệng

đám trẻ thì không giấu được chuyện gì, mọi người ở thư viện đại để từ

sau khi quan sát Ninh Nghị, những chuyện liên quan đến Hồ Châu, cuối

cùng cũng lan truyền đến tai mọi người. Trong lúc nhất thời, ánh mắt các văn sĩ nho sinh nhìn Ninh Nghị hết sức phức tạp. Ninh Nghị đương nhiên

hiểu được những thứ này, nhưng hắn vẫn im lặng dạy học, đợi sự việc có

thể tự lắng xuống.



Nhưng thật ra lớp mà hắn giảng dạy càng

ngày càng có nhiều học trò, ngẫu nhiên hỏi đến những vấn đề hết sức ngạc nhiên cổ quái, tỷ như hỏi về trận chiến ở Hồ Châu, hoặc là hỏi hắn mang binh như thế nào, nghiễm nhiên biến chương trình giảng dạy về lịch sử

của hắn trở thành khóa học binh pháp. Nhưng bản thân Ninh Nghị cũng cứng rắn, trên lớp học một nửa buổi thì giảng theo bài, còn nửa buổi sau thì để bọn họ tự do thảo luận mới biến thành bộ dạng như này.



Tới ngày thứ ba thậm chí có học trò mang đao đến muốn chém hắn, nhưng

trước đó đã bị hắn thuận tay khống chế, những người còn lại thì đánh

nhau cùng vài gã học trò tư. Song phương giương cung bạt kiếm, có người

đứng về phía ba vị tướng lĩnh đã chết ở Hồ Châu, những người muốn theo

học Ninh Nghị, thì đại khái là bắt đầu coi Ninh Nghị trở thành Đại gia

binh pháp thuộc về triều đình, trưởng bối trong nhà bọn họ cũng là tướng lĩnh trong quân, lúc này nếu Ninh Nghị đã tới nơi này dạy học, là muốn

“chiêu an” rồi, hơn nữa cũng muốn học tập bản lĩnh của hắn.



Ngay từ đầu cũng có mấy học trò muốn thúc phụ trưởng bối trong nhà đến

gặp Ninh Nghị, thuận tiện để hắn chính thức gia nhập thân phận nhà bọn

họ, nhưng sau khi trở về nói lại, lại không có người nào đến cả. Làm

tướng lĩnh cấp trung, mọi người hơn phân nửa đều vẫn duy trì thái độ

không để ý tới. Nhưng ngược lại cũng có những người cổ vũ con cháu nhà

mình học bản lĩnh của “Huyết thủ nhân đồ” Ninh Lập Hằng kia. Mà đám học

sinh muốn tìm trêu chọc vào Ninh Nghị sau khi trở về, lại không có người nào thật sự dám mang binh tới giết, nhưng lại cổ vũ cho con cháu nhà

mình tự đi làm.



Bởi như vậy, bắt đầu từ hôm nay, tất cả những xung đột to nhỏ trên dưới thư viện Văn Liệt liền biến đổi bắt đầu

“thăng cấp”, lập trường của những trưởng bối ở trong nhà những đứa trẻ

này vốn cũng có chút kéo bè kết phái, lúc này lại càng ngày càng nghiêm

trọng, trong lúc nhất thời, nghiễm nhiên biến thư viện đọc sách thánh

hiền thành một học viện quân sự nho nhỏ.



Đối với tình huống

như vậy, Ninh Nghị lúc bắt đầu thì có chút không ngờ tới, nhưng không

lâu sau, hắn bắt đầu cố ý dẫn đường...