Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Lâu Thư Vọng
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
- Nói như vậy, Hòa Cẩm Hành không đồng ý giúp chúng ta làm tây tuyến,
muốn bản thân mình làm là quan hệ bên Vương Nhân kia, phải không.
- Cũng không nói là muốn mình làm, chỉ là bọn hắn muốn bảy thành.
- Vậy có gì khác biệt chứ, mặt khác bên Hoàng Sơn kia, tin tức đã quay
lại, vật liệu gỗ không vấn đề gì, nhưng dọc con đường này lưu dân rất
nhiều, lúc vận chuyển về, Trần Bá ngươi cần phải để ý một chút. Về việc
này còn phải bảo bên phía Tổ tướng cấp cho chúng ta một ít người, ngày
mai Trần Bá ngươi cùng ta đi đến phủ Tổ tướng.
- Là Tổ Sĩ Viễn, đã thành tướng gia rồi ư?
- Mới vài ngày thôi, nhưng nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, nghe nói là Hữu tướng đấy, không sai đâu...
Gió thổi qua sương phòng trà lâu rộng rãi, ngoại giới trên quảng trường có những âm thanh hỗn độn vọng vào từ phía cửa sổ làm cho màn đối thoại trong sương phòng trở nên nhỏ bé trong tiếng động rầm rĩ. Một bên gian
phòng thật ra có vài người, cầm đầu là một quý công tử khoảng chừng hai
mươi lăm đến ba mươi tuổi, trang phục hoa lệ quý giá, khí chất trầm ổn,
giọng nói cũng lưu loát.
Trong lúc mấy người nói chuyện, bên
kia cửa sổ cũng có ba người trẻ tuổi gồm một nam hai nữ đang ngồi ở đó,
nhìn bề ngoài cũng không đứng đắn. Hai cô gái tuổi trẻ tướng mạo xinh
đẹp, trang điểm diễm lệ rõ ràng là nữ tử thanh lâu, ngồi giữa hai cô
chính là nam tử trẻ tuổi mà chúng ta đã có ấn tượng, tên gã là Lâu Thư
Hằng, lúc này đang cười lỗ mãng, chỉ chỉ trỏ trỏ, quần chúng bên ngoài
quảng trường đang nói gì đó.
Đã là thượng tuần tháng tám,
cách ngày Thánh Công xưng đế chỉ còn mấy ngày nữa, bầu không khí vui
mừng trong thành đã nhuộm hồng khắp nơi, còn mặt bên kia, trong mấy
phòng giam đặc đầu bắt đầu có tiếng người, thuận tiện cũng phải tăng
thêm một ít nhân thủ cho triều đình mới xây dựng, trên quảng trường phía đông thành Hàng Châu này, buổi trưa mỗi ngày đều có “biểu diễn tiết mục chém đầu”.
Những người bị giết này khác với những người bình thường bị giết một cách qua loa, trước đó ở Hàng Châu, bọn họ đều có đủ loại thân phận, hoặc là làm quan viên, hoặc là làm vọng tộc, hoặc là
làm Đại nho. Nếu muốn xây dựng triều đình mới, Phương Lạp cũng hiểu được chỉ có sự ủng hộ thủ hạ của mình là không đủ mà còn phải có được sự ủng hộ của văn thần cùng với những người có danh vọng nữa, sau khi thành
Hàng Châu bị phá, mặc dù hầu hết những người này đều đã bị giết, nhưng
vẫn luôn luôn giữ lại một đám.
Từ giữa tháng bảy đến tháng
tám, có người đã bị thuyết phục chiêu hàng, cũng có nhiều người cứng
ngắc như cũ. Nghe nói gần đây trong phòng giam này, ngày nào cũng đều là một trận chiến du thuyết, nhưng người nào cũng có kỳ hạn, nếu quá thời
hạn mà nói không thông, lập tức bị lôi ra quảng trường chém đầu, không
cần nghĩ nhiều.
Trong đoạn thời gian thành Hàng Châu rách
nát, trong thành đã bị giết chóc đến máu chảy thành sông, Lâu Thư Hằng
vốn sợ thấy máu, núp ở trong nhà, nhưng gần đây thì không, gã cảm thấy
vô cùng hứng thú được chứng kiến những cảnh chém đầu như này. Nay tuy
nói nay Hàng Châu rơi vào tay giặc, nhưng bởi vì căn bản là giết già
giàu, có bằng hữu, có kẻ địch. Đặc biệt là dưới câu tuyên truyền “Pháp
luật bình đằng không phân biệt cao thấp”của Phương Lạp, trong mỗi ngày
có không ít người đến vây xem cảnh giết quan lại, giết gia tộc quyền
thế, xì xào bán tán. Khi từng đầu người rơi xuống, máu tươi chảy đầm
đìa, thì gã ngồi trong sương phòng tại trà lâu này cùng với hai cô gái
xinh đẹp, cảm giác vô cùng tốt.
Đương nhiên, hôm nay có chút khác biệt.
bên kia kìa...nhanh kẻo không thấy nữa, hắn đi cùng với nha hoàn Tiểu
Thiền của hắn.
Về Ninh Nghị, Lâu Thư Vọng chỉ gặp một lần khi hắn vùng với Tô Đàn Nhi lần đầu tới Hàng Châu, sau đó vì việc buôn bán
mà rời khỏi Hàng Châu. Khi Hàng Châu bị bao vây thì y vội vàng trở về,
sau khi thành bị phá, biết nhà mình đã đầu phục Phương Lạp, liền cố ý để loạn quân bắt mình trở lại, trong thời điểm đó đã thấy không ít người
chết. Nhưng nhớ lại ngày đó quay về gặp mặt, bởi vì Ninh Nghị là người
đi ở rể, y đương nhiên chưa từng nghiêm túc để gặp, lần này trở về, cũng mơ hồ nghe người ta đề cập một đôi lời tới khúc mắc giữa nhà mình với
Tô gia, nhưng chính sự quá nhiều, nên y bỏ qua chuyện này lại sau đầu,
lúc này nhìn đệ đệ, lại tựa hồ như có chút canh cánh trong lòng.
Lúc trước mấy mâu thuẫn nho nhỏ, đến lúc này cơ bản có thể coi như mây
gió thoảng qua, Lâu Thư Vọng không chút nào để bụng với người Tô gia, y
chỉ ngồi đó nhìn.
Sau đó đệ đệ liền có chút nói năng lộn xộn
kể lại mấy lời đồn đại về Ninh Lập Hằng, còn có chuyện đánh giặc ở Hồ
Châu gì gì đó, y thuận tay châm một ly trà đưa tới.
- Đệ xác
định là hắn...vậy thì cũng không cần phải nghĩ nhiều. Nhiều người, đệ
bây giờ đi xuống cũng không tìm thấy đâu, nhưng chỉ cần là ở Hàng Châu,
thì chắc chắc sẽ tìm được người. Ninh Lập Hằng, nơi này có mấy người, mà người đệ muốn tìm, có ai mà không tìm được. Con trai của Lâu tướng Lâu
Tĩnh Chi, ta biết, gần đây hắn rất có hứng thú với việc buôn bán của
chúng ta, đệ muốn tìm người, mấy ngày này hãy đi tìm hắn, hắn có quan hệ rộng, mà chúng ta có hai việc làm ăn muốn thông qua hắn, đệ đưa cho hắn vài thứ, thuận tiện bảo hắn cho người đi dò hỏi, ngoài ra còn có....mà
đệ xác định người kia là Ninh Lập Hằng?
- Xác định...hơn nữa bên cạnh hắn còn có một tỳ nữ tên là Tiểu Thiền, mới vừa rồi cũng đi theo hắn...
- Vậy thì không khác. Đệ phải biết rằng, với sự thông minh của đệ, hiện tại ở Hàng Châu, việc gì muốn đều làm được, đệ muốn làm, thì hay đích
thân đi làm đi, ta không can thiệp...
Y nói xong, lại nghĩ nghĩ:
- À, đệ thích Tô Đàn Nhi kia?
Lâu Thư Hằng ngẩn người:
- Con tiện nhân kia...
Gã không nói hết lời, tựa như tìm không được hình dung từ, trước khi
thành Hàng Châu bị phá, nghĩ đối phương đã bỏ chạy rồi, hiện tại lại
phát hiện người còn ở đây, trong lúc nhất thời Lâu Thư Hằng lại không
biết nên làm như nào. Lâu Thư Vọng nhìn gã, sau một lúc lâu, gật gật
đầu:
- Biết rồi...
Bên ngoài quảng trưởng người rất đông, tiếng ồn ào truyền tới, Ninh Nghị đi qua một đoạn thông đạo tương đối dài.
Nói là thân phận bị bắt, nhưng Bá Đao Doanh không cấm chế hắn quá
nhiều, có thể ra ngoài, có thể đi lại, đương nhiên đi xa một chút phải
có người đi theo, nhưng hắn cũng không phải đến đây để xem chém đầu.
Không lâu sau, hắn gặp một người quen, gia chủ Tiền gia Tiền Hi Văn,
vốn là người ngay từ đầu khi thành bị phá cũng đã lên thuyền bỏ trốn.