Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Lập trường

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Từng đóa tầng mây trên bầu trời mang đến một chút hơi thở mát mẻ khắp

thành Hàng Châu, bên ngoài mơ hồ truyện đến từng tiếng pháo nổ chợt gần

chợt xa. Tiểu Thiền ôm thùng gỗ chạy vào trong bóng râm, phơi quần áo

vừa giặt sạch lên dây ngang trong viện tử. Thiếu nữ trẻ trung hoạt bát,

ngay cả mặc chiếc váy có mụn vá thỉnh thoảng làn váy nhảy múa trong gió

vẫn có thể lộ ra thân hình mềm mại nhỏ nhắn thanh thú. Nàng vừa gạt quần áo, vừa cười, nói chuyện câu được câu không với nam tử đang đọc sách

dưới mái hiên.



Đó là cô gia của nàng, đương nhiên, nay cũng là người đàn ông của nàng.



- Thật náo nhiệt nha...Cô gia, ngài nói hôm nay có thể tuyển ra cao thủ võ lâm phải không.



Theo lời nàng nói đương nhiên là “Đại hội võ lâm” đang náo nhiệt nhất ở trong thành mấy ngày hôm nay, nghe nói có không ít kỳ nhân dị sĩ mấy

ngày này đều biểu diễn tài nghệ của mình ở trên Đại hội. Vài vị đại

tướng quân võ nghệ cao cường trong thành, ngay cả Thánh Công Phương Lạp

cũng nhau đến tham dự quan sát, trong mỗi ngày này ai nấy đều say sưa

nhắc đến chuyện này, nói người nào đó thi triển tuyệt học lợi hại, thậm

chí còn thú vị hơn cả cuộc đấu trong hội thi thơ của các tài tử.



Đương nhiên, muốn nói hội thi thơ, văn hội, mấy ngày nay trong thành

cũng không phải là không có, không ít văn xã trong mấy ngày này cũng đều có động tác, cũng lưu truyền ra mấy bài thi từ hay, cũng có một vài bài văn bát cổ châm biếm tệ nạn. Có một vài văn nhân trước đó không được

chọn, đương nhiên cũng hy vọng có thể trước khi tân triều chính thức

hình thành dùng cách này để mưu một chức quan.



Những thi hội

văn hội này, tiên sinh của thư viện Văn Liệt cũng có tham gia, hơn nữa

địa vị cũng không thấp, nhưng Ninh Nghị đương nhiên không đi dù Bá Đao

Doanh lần này cũng không quản thúc, nhưng thứ nhất là trước đó thanh

danh của Ninh Nghị tại văn đàn Hàng Châu không nổi, thứ hai là hiện nay

thân phận của hắn ở thư viện Văn Liệt rất phức tạp, không ai dám trêu

chọc hắn, vả lại hắn cũng không có thân phận chính thức, cho dù mọi

người bàn tán, cũng chỉ là bàn tán trong nội bộ thư viện, cho nên tên

của hắn vẫn không hề được truyền ra ngoài. Thật ra mà nói, mặc dù có

người mời hắn cũng không thích tham gia vào những thứ nhàm chán này, thi tài của hắn dù sao cũng là giả, tránh được nên tránh.



Lúc này nghe Tiểu Thiền nhắc tới chuyện Đại Hội kia, Ninh Nghị hơi hơi nhíu mày:



- Là Phó Minh chủ võ lâm, không phải là cao thủ võ lâm...Chỉ là ngay cả Cô gia nàng được người khác gọi là Huyết thủ nhân đồ cũng không được

mời tới đó, có được coi là đại hội võ lâm gì chứ, là một đám nông dân

“tự ngu tự nhạc” mà thôi.
đường, có lẽ là buổi sáng vừa đến, lúc này bên trong có chút hỗn độn.

Ninh Nghị từ ngoài cửa đi vào, có nhiều đội binh lính chạy tới chạy lui, có bày đặt rất nhiều vật phẩm các loại, còn có quét tước. Tiến vào vài

cửa, Ninh Nghị liền được dẫn vào một viện tử tương đối yên tĩnh, hai gã

binh lính lưng đeo đao mở cửa đối diện cho hắn, trong phòng tràn ngập

mùi thuốc, sau khi hắn đi vào, cửa phòng sau lưng được đóng lại, bốn

phía lập tức tối xuống.



Gian phòng trước mặt thật ra khá

rộng, giống như là cung điện của Hoàng đế trong Tivi, làm Điện Kim Loan

thì nhỏ, thuộc một thính đường nhỏ, trước Ninh Nghị hai trượng đều có

chút trống trải, chỗ đằng trước treo một tấm rèm cửa, bên cạnh rèm cửa

có một cửa sổ đang mở, ánh nắng chiếu vào, làm cho Ninh Nghị có thể nhìn thấy rõ ràng đằng trước.



Đó là một cái giường lớn hơn

long ỷ bình thường, có tựa lưng có tay vịn, không có khung giá phía

trên, bởi vì quá lớn nên chỉ có thể nói đó là chiếc giường. Xuyên qua

rèm cửa có thể nhìn rõ hình dáng của chiếc giường, bên cạnh giường lớn

bày biện rất nhiều vật cổ quái, bàn, sách, các loại giản độc, đỉnh, lư

hương, trong lư hương có mùi thơm, đại khái là muốn xua tan vị thuốc kia đi. Trên chiếc giường lớn đằng kia, một thanh đao lớn dựa vào đó, một

bóng người mạnh mẽ đang bình ổn ngồi đó, bởi vì mặc y phục đen, lại phối hợp với thanh đao lớn kia, nên có phần nhỏ bé, toát lên khí tức tiêu

điều.



Một lư hương đặt bên giường, một bóng người khác đại khái là nha hoàn đứng đằng kia, không biết đang đùa nghịch cái gì.



Trong phòng, ba người cứ như vậy giống như làm cho không khí an tĩnh lại.



Tới lúc này, Ninh Nghị đã hoàn toàn có thể xác thực, ngồi ở đối diện,

quả nhiên đó là cô gái tên là Lưu Tây Qua ngày đó đã đánh lén ở ngõ Thái Bình, chờ đợi một lúc lâu như thế, bên kia mành rốt cuộc mới có tiếng

người cất lên nói chuyện.



- Mỗ là Lưu Đại Bưu.



Một nửa tỏ ra điềm đạm, một nửa có vẻ không phải là bực tức, phối hợp với

nhau, mặc dù giọng nói của nữ tử vẫn thô lỗ như trước, nhưng trở nên có

chút cổ quái.



Giọng nói khó nghe...đây cũng là ấn tượng khắc

sâu đầu tiên của Ninh Nghị đối với thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua này mà

rất lâu sau hắn mới nhớ ra.