Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Gia nhập

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


- ....Thiên hạ hôm nay, nạn đói khắp nơi, dân chúng lầm than, có người hoàng vô đạo, sưu cao thế nặng, vận số Vũ triều đã tận, thiên hạ quần

chúng quật khởi, đó là điều dân tâm hướng tới, là chiều hướng phát

triển...



Trong căn phòng mờ tối, bốn phía trống trải, không

khí xơ xác tiêu điều, nếu dựa theo kinh nghiệm của Ninh Nghị, tiếp theo mình sẽ gặp chính là cuộc gặp nghiêm túc tương đối chính thức, bất luận là thiện ý hay ác ý, nếu đối phương muốn dựng nên không khí như vậy,

tất nhiên sẽ không coi là trò đùa mà bỏ dở nữa chừng. Mà sau một câu

giới thiệu “Mỗ là Lưu Đại Bưu” kia vang lên sau tấm rèm, quả nhiên cũng có chút nghiêm túc. Hoặc là nói, ít nhất ở đối phương mà nói, chắc là

rất chân thành tạo nên loại không khí như này.



Đối phương

ngay từ bắt đầu đã biểu hiện rất chân thành, Ninh Nghị cũng nhận thức

được còn sự thật thật sự đứng ở đằng sau. Bởi vì trong phòng thời điểm

này mùi hương xông lên vẫn không át được mùi thuốc trị thương, đối

phương ngồi ở sau mành, rất có thể trên người có vết thương, vừa mới

trở về Hàng Châu thì đã mời mình đến đây gặp mặt. Nhưng mà, đợi khi hắn đứng ở chỗ này ngửi một lúc lâu, liền cảm thấy thật sự không thể kiên

nhẫn được, cảm thấy bầu không khí trước mắt hết sức cổ quái.



- ....Từng nghe Ninh huynh uyên bác, có chí lớn, lúc này gặp, thế hệ

nam chi ta nên dựa vào nhiệt huyết, thi triển tài học trong lồng ngực,

gây dựng nên công lao sự nghiệp có một không hai, nay Thánh Công cầu

hiền khát tài...



Bản thân Ninh Nghị không được coi là

xuất thân chính quy, tuy rằng nhìn biết cổ văn, nhưng muốn nói về mặt

trình độ, đương nhiên không có bao nhiêu, nhưng dù sao hắn cũng lui tới nhiều với đám người Tần Tự Nguyên, lúc này nghe một hai đoạn, liền có

thể phát hiện, hịch văn của thảo nghịch này nghe như rất dõng dạc thật

ra lại không hề màu mè đáng nói, muốn nói lại là người xuất thân phỉ

trại như Lưu Đại Bưu này học đòi văn vẻ, bình thường cũng bỏ qua, nhưng lúc này nghe, đối diện với lời nói làm ra vẻ thô kệch lại giảm bớt

được nói lắp, quả thật có cảm giác như bài văn khó coi của học sinh

trong lớp phải cầm tay viết chữ vậy.



Từ bên mành nhìn

sang bên kia, tuy rằng không rõ có phải cô gái kia đang cầm tờ giấy để

đọc hay không, nhưng có thể xác định là, miệng cô mấy máy nói gì đó,

tất nhiên không phải chính là cô ấy nghĩ ra được, hoặc là trước đó đã

đọc thuộc lòng rồi, lúc này chỉ nói ra thôi. Nhưng Ninh Nghị thấy, chỉ

sợ khả năng đọc trên tờ giấy ở tay là cao hơn, mà không lâu sau, phản

ứng của người phía đối diện cũng đã chứng thực phán đoán của hắn.
vung cự đao mãnh liệt thô bạo, khó có thể nắm lấy, nhưng trong thời

gian nhiều ngày qua, cô vẫn mang thân thể bị thương ngày ngày xem ý

kiến của mọi người, hơn nữa đều chú tâm suy nghĩ về mỗi bản ý kiến, nếu Ninh Nghị thật sự là một giáo sư đại học, thiếu nữ trước mắt có lẽ là

một học trò khiến người khác khen ngợi nhất.



Lúc này trong

Bá Đao Doanh tổng cộng có năm phụ tá, bốn gã còn lại có lẽ là ý nghĩ

trong lòng đã bị thiếu nữ nhìn thấu, nên rất ít được gọi tới gặp nói

chuyện. Đương nhiên, Ninh Nghị đã từng hai lần gặp bốn người đó, những

người này không phải là văn sĩ giống như Ninh Nghị bị bắt tới, nghe nói đều là người cũ của Bá Đao sơn trang, bởi vì cũng biết chút chữ viết,

cũng có chút thiên phú quản lý, nên được Lưu Tây Qua gọi đến làm phụ tá nho nhỏ, bởi vì những người này không phải là danh sĩ gì cả, nên cũng

không khó ở chung.



Đối với A Thường, A Mệnh bên mình, Ninh

Nghị cũng hiểu rõ tình huống của bọn họ, bọn họ tổng cộng có tám người, vốn là do lão trại chủ nuôi lớn tự tay dạy võ nghệ, bồi dưỡng làm thị

vệ bên cạnh con gái. Những người này vốn cũng không phải là tên như

vậy, danh hiệu của tám người theo thứ tự là “Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền”, nghe nói là trước đây thiếu nữ đã đặt cho, tám chữ này

đại để là đại diện cho sự công bằng.



Lúc trước Bá Đao Doanh

bảo vệ Ninh Nghị, trong mọi người tranh chấp hỗn loạn, tới lúc Lưu Tây

Qua trở về, tất cả đề trở nên an tĩnh giống như chưa hề có gì xảy ra.

Buổi sáng dạy học buổi chiều trò chuyện, thời gian trong một ngày bình

thản như lúc ở Giang Ninh. Trong viện tử nho nhỏ cũng đã xây xong mấy

gian phòng, Tiểu Thiền và Ninh Nghị dưới sự giúp đỡ của một số người đã bố trí an bài lại, đây là nhà mới của hai người, làm Ninh Nghị cảm

giác dường như mình phải ở chỗ này trong một thời gian rất dài, cảm giác này một thời gian sau cũng thật sự trở thành sự thật.



Trên người mang thương thế, giọng nói thô lỗ, sau một thời gian dài, ấn

tượng của Ninh Nghị đối với Lưu Tây Qua vẫn như cũ ngày ngày nói

chuyện, vẫn chỉ là cách một bức mành. Khác biệt duy nhất là, bên này

mành, Ninh Nghị có bàn có ánh sáng đầy đủ. Có đôi khi Ninh Nghị nghĩ,

nếu như mình là một thư sinh nghèo, thầy giáo dạy thi văn cho nữ tử con nhà giàu quý tộc, có lẽ chính là dạng này. Năng lực học tập của Lưu

Tây Qua rất mạnh, nhưng Ninh Nghị cũng không phải là thợ dạy học nửa

thùng nước, thỉnh thoảng hai người thậm chí sẽ vì một số vấn đề mà

tranh luận.



Sau đó trong thời gian này, làm vài chuyện nhỏ, biết vài người. Lấy điều này là khởi đầu, mùa thu đã đến...