Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Cương lĩnh

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Mười lăm tháng tám, tiết trung thu.



Ngày hè nóng bức đã qua

đi, rốt cuộc thu sang đã phủ khắp thành Hàng Châu, lá vàng óng ánh ở

trong gió rụng xuống phủ một lớp dày, nếu đẩy thời gian trở về mấy tháng trước, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi từ Giang Ninh bắt đầu cuộc hành trình, trong lòng nghĩ muốn hưởng thụ, cũng chính là bầu không khí như vậy, ít nhất bất kỳ một người trong số đó đều mong muốn như vậy. Nhưng mà thời

gian mấy tháng này, đủ loại chuyện lung tung quấn quanh, cuối cùng đã

đẩy hiện thực về một kết quả mà ai cũng không ngờ tới.



Ninh

Nghị đang hưởng thụ mùa thu này, nhưng nếu nói dễ nghe một chút, là hắn

luôn có cảm giác cô đơn, nhưng bất luận thế nào, ít nhất ở ngoài mặt mà

nói, hắn vẫn phải lấy thái độ hưởng thụ để cảm thụ mấy thứ này. Nếu oán

giận cũng không có tác dụng, vậy thì tốt nhất là nên che giấu tâm trạng

oán giận để mà hưởng thụ.



Hai ngày trước Phương Lạp đã đăng

cơ rồi, đại điển đăng cơ vẫn duy trì trong bầu không khí vui mừng như

cũ, đối với Ninh Nghị mà nói, thân phận hiện nay của hắn, vừa không thể

cảm nhận được nhiều niềm vui, cũng dường như không cảm nhận được nhiều

thương cảm. Ảnh hưởng duy nhất tại học đường này là được nghỉ hai ngày,

từ ngày hôm qua hắn liền dẫn Tiểu Thiền ra ngoài dạo phố.



Từ

lần trở lại Hàng Châu, đây được tính là lần đầu tiên hắn nhàn nhã ra

ngoài, cũng biểu thị cảm giác căng thẳng một thời gian tạm thời có thể

buông xuống. Tâm trạng Tiểu Thiền cũng thoải mái hơn rất nhiều.



Thành Hàng Châu lúc này mới bắt đầu có hơi thở từ trong chiến loạn, khá nhiều vật tư cung đã khôi phục lưu thông, Ninh Nghị cùng với Tiểu Thiền đi dạo vài lần trên phố xá mừng tân triều khôi phục lại sinh cơ. Ngoại

trừ các biểu ngữ, hoa các loại chúc mừng đập vào mắt, thì là đủ loại dàn giáo tre gỗ, tốp năm tốp ba công nhân cũng đã tạo nên diện mạo đang

được gây dựng tại thành thị sau trận chiến .



Lúc này giá cả ở Hàng Châu tăng cao, nhưng Ninh Nghị ra ngoài đương nhiên có hai người A Thường, A Mệnh đi theo, mua chút đồ dùng cho sinh hoạt, đại để cũng là

chi phí chung, cảm giác nhà mới khó ở, may mà có Tiểu Thiền sống cùng,

mấy ngày nay chạy tới chạy lui dọn dẹp bày biện giống hệt như con kiến

nhỏ cần lao, khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu. Lúc trước nàng ở Tô

gia cũng là một tiểu quản gia vạn năng, lúc này dựa theo các loại chú ý

thu dọn gian phòng, rốt cuộc làm người khác cảm thấy có vài phần cảm

giác thân thiết.



Tiểu Thiền nay vẫn đi làm ở y quán cách một

bức tường, vừa làm việc đồng thời học chút y lý dược lý của lão đại phu

họ Lưu kia. Tính tính lão đại phu không tệ, nhưng lại rất khó chịu với

Ninh Nghị, chủ yếu là bởi vì một thời gian trước hắn lý luận cái gì về

khâu lại vết thương, lão đại phu cảm thấy hắn có chút nói năng không đâu vào đâu, mấy lần mắng hắn mấy câu không học vấn không nghề nghiệp,
lòng tin bản thân mình “mở ra thái bình vạn thế”. Bởi vậy tất cả điều

này, chỉ là một khởi đầu.



Rập khuôn theo "Tư bản luận" sẽ

rất phiền phức, nhưng tham khảo một ít luôn cần thiết, đem những gì

mình tiếp xúc kết hợp với tư tưởng xã hội học hậu thế biên soạn ra một

cương lĩnh lấy "công bằng" làm nền tảng, cũng không phải là không có

khả năng. Bản thân Ninh Nghị tin thật sự muốn thể hiện một điều như vậy trong quân đội Phương Lạp có thể là đã muộn rồi, nếu như làm cho thấy, chưa chắc đã không lừa được người. Quan trọng là có một vài người

thấy, không có tín ngưỡng và dã tâm đã ảnh hưởng đến bọn họ rồi, vậy

mình có thể làm được triệt để một điểm, sẽ có người cảm thấy hứng thú.



Ý chí phải cao một chút, cơ sở phải phổ thông một chút, đại chúng một

chút. Buổi sáng tiết Trung thu này, hán ngồi trên thạch đôn dưới ánh

nắng mặt trời, híp mắt nghĩ.



Giống như bán hàng đa cấp vậy.



Sau đó lại nghĩ, để bảo vệ hắn và Tiểu Thiền, nhất định phải truyền bá giảng dạy cái này, hành động khó tránh khỏi gây hỗn loạn lớn. Đương

nhiên, lúc này chẳng qua chỉ là ý nghĩ trong đầu hắn, tất cả còn phải

tùy cơ ứng biến, nếu sống ở nơi này trong thời gian dài, bất luận thế

nào, dù sao cũng phải làm chút việc mới được.



Nghĩ như vậy

một lúc lâu, đang định trở về y quán xem Tiểu Thiền thế nào, lúc đứng

lên mới phát hiện đối diện bên đường có một nam tử dường như đã nhìn hắn lâu lắm rồi, lúc này đi về hướng bên này.



Nam tử kia mặc y phục màu đen, nhìn giống như người giang hồ, nhưng không mang binh khí, vóc dáng cao gầy, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, nhíu nhíu mày nhìn

Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng nhíu nhíu mày, nhìn thái độ của A Thường cách đó không xa, đại khái là hiểu người này quả nhiên đến tìm mình. Hắn

tiếp xúc với tư liệu của Bá Đao Doanh có mấy ngày, cũng có chút hiểu về một vài người trong quân Phương Lạp, lúc này đang nghĩ một cái tên

trong đầu, thì đối phương đã chắp tay.



- Các hạ là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng?



Trong lời nói thật ra có cảm giác khá lịch sự.



- Đúng vậy, các hạ là…



- Tại hạ là An Tích Phúc.



Ninh Nghị thở dài, đến cửa rồi. Vì thế hắn cười hỏi:



- Ăn cơm chưa?