Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Nữ nguyên soái

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


- Nói như vậy, ngươi đi qua đó, câu đầu tiên người ta hỏi là ăn chưa...



Căn phòng rộng hãi bài trí hoa lệ, một nữ tử trung niên mặc y phục màu đỏ uống ngụm trà, ngẩng đầu lên:



- Cho nên ngươi ăn cơm trưa ngay ở trong nhà hắn.



Đang là buổi trưa, ánh mặt trời từ trên cao chiếu vào trong viện sáng rực, căn phòng này gần với hành lang mái hiên nhà, gác ở đó đều là nữ

binh. Nữ tử trung niên cũng khá xinh đẹp, đại khái hơn ba mươi tuổi,

nhưng thân hình cao lớn rắn chắc, lúc này mặc y phục màu đỏ như chiến

bào, cũng mang cảm giác anh khí hào sảng. An Tích Phúc mặc y phục đen

đứng ở cửa chắp tay:



- À, hồi bẩm nguyên soái, đúng vậy.



- Gọi ta là dì Bách Hoa là được rồi.



Nữ nhân trung niên này chính là bào muội của Phương Lạp tên là Phương Bách Hoa, hiện nay là Nguyên Soái nhất lộ Tây Bắc Trung quân, võ nghệ

của nàng cao cường, lúc bắt đầu vốn là thánh nữ của Ma Ni giáo do Phương Lạp thống lĩnh, nhưng lúc này cũng luân phiên chinh chiến, tuy là nữ

tử, nhưng trên người không thiếu sự uy áp và sát khí. Nhưng trước mắt

lại nở nụ cười ôn hòa trên mặt, đặt chén trà xuống, phất phất tay:



- Vốn tưởng rằng ngươi giữa trưa sẽ đến nên bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn rồi, Tây....Thiến Thiến cũng có việc không thể đến đây. Ngươi cảm

thấy người nọ như thế nào?



- Ung dung, nói không nhiều lắm, nhưng khí chất phong độ đều hơn hẳn người bình thường.



- Thiến Thiến coi trọng hắn như thế, nói vậy chắc cũng không tệ. Ngươi và hắn đã nói những gì?



- Thuộc hạ...hỏi hắn cách nhìn về chiến cuộc sau trận chiến Hồ Châu,

nếu hắn lúc ấy vẫn chưa bị đả thương đến hôn mê, sẽ ứng phó với chiến

cuộc kế tiếp như nào.



- Câu trả lời của hắn?



- Hắn vẫn chưa trả lời chính diện, chỉ nói tình huống chiến trường thay đổi trong chớp mắt, việc có thể làm đều đã làm, nếu lúc ấy không thể tận

với kẻ địch, tiếp theo chỉ làm từng bước, bảo toàn mạng sống quay về Hồ Châu mà thôi.



Phương Bách Hoa gật gật đầu:



-

Thật ra làm vậy mới thỏa đáng, việc hắn làm ở Hồ Châu chẳng qua là tình thế hung hiểm bắt buộc, cố tình tìm đường sống trong chỗ chết. Ép

người đọc sách làm loại việc như này, cũng không thần kỳ, nhưng ngược

lại ta nghe nói lúc ở Hàng Châu hắn đã bày ra kế hoạch thiếu chút nữa

đã bắt được Thất ca bọn họ rồi, đây mới là có bản lĩnh thật sự. Việc

này cứ như vậy đi, nếu Thiến Thiến muốn dùng hắn, các ngươi cứ hỗ trợ

là được, Thiến Thiến dùng người, sẽ không mù quáng, ta rất yên tâm.



Bản thân nàng cũng là người “nhật lý vạn ky”, chẳng qua là bởi vì
nửa cân thịt, một con cá, vài quả trứng. Nay vật tư trong Bá Đao Doanh

cũng không nhiều, ít nhất đó là trong sự hiểu biết của Ninh Nghị, bản

thân Lưu Tây Qua cũng là người tiết kiệm, có thịt có trứng, xem như rất rộng rãi rồi.



Hắn ở khố phòng lĩnh vài thứ, lại đi qua hành lang một viện bên cạnh thì đột nhiên nghe được thanh âm:



- Tần Hoài, bạn đánh cờ.



Thịt trên tay Ninh Nghị rơi xuống đất, nghiêng đầu nhìn, phòng bên

cạnh mở ra một ngách nhỏ, có người ở đó nói chuyện. Hắn hít vào một

hơi, cúi đầu nhặt thịt nhìn nhìn về phía sau, có lẽ bởi vì hôm nay phát đồ cho mọi người, trong tiểu viện này trở nên vắng vẻ. Hắn giờ xem như đã nhập vào Bá Đao Doanh, trước đây bên mình lúc nào cũng có hai người A Thường, A Mệnh, lúc này lại không thể giống như trước là đi theo như vậy nữa, chỉ là Bá Đao Doanh luôn luôn là đội ngũ tinh nhuệ trong

nghĩa quân, người này hẳn không phải là người trong đó, nhưng không

biết làm thế nào mà lẫn vào trong đó được.



Hắn ngồi xuống, chỉ nghe người kia nói:



- Tạm thời không có ai, có thể nói chuyện, tại hạ là phụng mệnh đến nghĩ cách cứu Ninh công tử.



Lúc trước Ninh Nghị không phải chưa từng nghĩ sẽ gặp người được phái

đến, nhưng nếu đối phương chọn tiểu viện nơi Ninh Nghị ở hoặc là tiếp

xúc hắn trên đường, ngược lại quá nguy hiểm, lúc này tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại khiến cho Ninh Nghị thở phào nhẹ nhõ, suy nghĩ rất nhanh:



- Tạm thời không có khả năng, bao nhiêu người biết ta.



- Cấp trên nghiêm lệnh, việc này phải đích thân tại hạ đến, không thể bởi vì sai lầm mà gây nguy hiểm cho công tử, nên tạm thời chỉ có một

mình tại hạ biết.



Người này đại khái là làm việc cho Khang Hiền hoặc là Tần lão rồi, Ninh Nghị rốt cục yên lòng:



- Giữ bí mật, án binh bất động, ít nhất một tháng sau hãy tiếp xúc.



Hắn nói khẽ xong, nhanh chóng đi.



Có người tiếp xúc, nghĩ cách cứu viện, là một chuyện tốt, cũng là một chuyện xấu. Lần trước là hắn thiết kế bẫy bắt đám người Phương Thất

Phật, một thám báo đã bị bắt tiết lộ chuyện của hắn đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức hắn, nhưng lúc này thoạt nhìn có thể hy vọng được nhiều, chẳng qua thời gian vừa qua vòng tiếp xúc của hắn vẫn chưa đủ lớn,

chưa chân chính dung nhập Hàng Châu, đối phương muốn đơn độc cứu hắn là không có khả năng, nguy hiểm tiếp xúc rất lớn.



Nếu ứng phó

chuyện này, một tháng tiếp theo, hắn cần phải ra ngoài, mở rộng tiếp

xúc với người bên ngoài, sau đó mới quấy cho nước trở nên đục một

chút...



Chú giải: Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương

ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý

người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải

giải quyết.