Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Người không thú vị
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Mưa thu liên miên, thứ đập vào mắt chỉ là một cái viện tử.
Trong phòng đốt hương thơm, một cái rèm trúc ngăn căn phòng, bên kia cửa sổ của rèm trúc, Ninh Nghị ngồi trước bàn dài đang dùng bút lông phác
thảo vài chữ, quay đầu nhìn mưa rơi bên ngoài mành, sau đó đem mấy tập
giấy đã được phân loại sang một bên.
Trên bàn giấy tờ không
nhiều lắm, nhưng đến giờ mùi còn chưa xong một nửa, nếu ở hậu thế, chưa
tới hai giờ thì số giấy tờ này đã xử lý xong hơn phân nửa rồi. Dường như bên kia màn trúc cũng đang làm việc, chỉ lát sau vang lên tiếng cười
của cô gái:
- Ha ha…
Tiếng cười kia không quá to, hình như là gặp phải chuyện gì thú vị, cứ thế mà cười lên. Ninh Nghị cúi đầu chấp bút, cũng không để ý tới, mãi đến khi một lát sau, cô gái bên kia
như lại muốn nhắc nhở khẽ phì cười một tiếng, Ninh Nghị mới ném tập giấy trong tay vừa cầm sang một bên, tiện miệng hỏi:
- Sao chủ công lại cười?
- Mấy ngày trước, trong núi có vận chuyển đến một khối đá, màu xanh, rất dễ nhìn…
Giọng nói không cao, nói được nửa chừng thì dừng lại, Ninh Nghị cũng đã thành thói quen, không nói gì, một tay chấp bút một tay chống má nhìn
thông tin trên công văn, qua một lát, lại có một câu truyền đến.
- Ta muốn điêu thành một cây đại đao đặt ở cửa, bở vì điêu tảng đá, là
nghĩ đến Vương Dần…Ngươi chưa gặp hắn đâu, hắn là Tạc Thạch Đầu đấy, ta
cảm thấy nếu mời hắn hỗ trợ, chắc chắn hắn sẽ rất tức giận, đòi đánh
nhau cho mà xem.
- Ta chắc chắn không đánh lại hắn.
Bóng người bên kia màn trúc gật gật đầu, kết thúc câu nói vừa rồi, vùi đầu tiếp tục viết, Ninh Nghị vừa viết vừa nhíu mày:
- Chuyện đánh nhau này tại hạ có thể giúp được.
- Ồ.
Cô gái ngược lại cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ yên lặng chốc lát, đại khái là chớp chớp đôi mắt, gật đầu nói:
- Như thế rất tốt.
- Chậc, đương nhiên rất tốt...
Lời nói bên kia có vài phần nho nhã chua xót. Bên kia vốn là tùy tiện
tìm đề tài xã giao, trong gian phòng dưới màn mưa, Lưu Đại Bưu với thân
phận “Chủ công” đại khái cho rằng bầu không khí quá mức tẻ ngắt, bởi vậy mà mở miệng nói chuyện. Nhưng mà tính tình nàng cổ quái, ngay cả nhiều
lúc nàng cười cũng khác với người khác, nghe nói trước đây có vài vị thư sinh đến Bá Đao Doanh cùng nàng xử lý công việc, mỗi lần gặp là càng
thấy tẻ ngắt.
Ninh Nghị thì có chút khác biệt, đương nhiên,
mấy ngày trước khi gặp tình huống như này, thường thường hắn cũng hơi
ngây ra chốc lát, sau đó mới đại để hiểu là đối phương muốn chiêu hiền
đãi sĩ, thả lỏng không khí, không muốn khi gặp mặt chỉ có một bên gật
đầu, một bên thì trả lời vài câu.
Tính cách hai người đều có
chút khác người, Lưu Đại Bưu nói cười là vì cảm thấy nên cố gắng tạo ra
bầu không khí thoải mái cho cấp dưới, nhưng nàng lại không theo đuổi
hiệu quả, tóm lại, tự mình cười nói chuyện của mình, không cười nói với
người kia. Ninh Nghị thì có lúc đầy tính kế với người ngoài, có khi lại
hoàn toàn không để ý gì người khác, trong lúc nói mấy câu, có khi thuận
miệng bịa chuyện, có khi tự quyết định, trong căn phòng rộng lớn đang
dưới cơn mưa này càng khiến bầu không khí thêm lạnh lùng.
Trong phòng lúc này bởi vì vài câu đối thoại này đã phá tan bớt chút sự
yên lặng, thị nữ mặc y phục màu đen bưng nước trà tới, đi qua mái hiện,
sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
- Nay hắn kết giao rất nhiều người, sau này nếu chúng ta bị đánh bại,
triều đình truy cứu triệt để, nhất định có người chỉ tội hắn. Ta muốn
hắn tham gia Bách quan yến, trong lòng hắn sẽ hiểu, bắt đầu làm việc.
- Có phần quả đoán một chút.
Lưu Thiên Nam nhíu mày, người thà chết không chịu khuất phục ông đã gặp rồi, người sợ chết ông cũng đã gặp, nhưng chuyện lần này Ninh Nghị làm, nhìn không có chút thiện cảm nào, loại chuyện này làm cho người khác
cảm thấy có chút cổ quái.
- Mọi chuyện đều giảng quy củ,
chúng ta giết tới, hắn giúp triều đình đánh chúng ta, bị bắt rồi, hắn
bắt đầu giúp chúng ta, ta để hắn tham gia Bách quan yến, hắn biết không
chịu đi, hắn biết ứng phó với việc nên làm, và không để ý việc phải làm. Nhưng đi bước này, hắn cũng nên biết mình không có đường lui rồi.
Lưu Tây Qua suy nghĩ một lúc.
- Người này không chút thú vị.
Người trên thế giới này đều kiên trì các hữu, dưới trướng Thánh Công
cũng có rất nhiều người xấu, lòng tràn đầy dục vọng cá nhân, tìm cách dơ bẩn để làm những chuyện dơ bẩn. Nhưng cũng có người khiến người ta
thưởng thức, ngay cả cách nghĩ và sự kiên trì cũng không giống mọi
người, như Phật Suất vì cơ nghiệp này mà lo lắng hết lòng, Lâu Mẫn Trung muốn lưu danh thiên cổ, Trần Phàm nhìn như lỗ mãng nhưng lại cực kỳ
thận trọng, nhưng ở một số sự việc, cũng là một trong số những người có
tính cách nóng như lửa, thái độ của An Tích Phúc lại rất lạnh lùng, trên chiến trận giết người như chém cây cỏ, cũng có nỗ lực và sự kiên trì
của mình.
Ban đầu ở Hàng Châu nàng biết có một người là
Ninh Lập Hằng vì triều đình mà thiết lập ván cục, sau đó trong ngõ Thái
Bình, thấy hắn cho nổ toàn bộ ngõ nhỏ, dùng lực lượng đơn độc khiến cho
đám người Thạch Bảo không có biện pháp, rồi đến Hồ Châu phản kích oanh
oanh liệt liệt. Nàng cũng nghĩ, người này có lẽ là người có tính cách
phóng khoáng không bị gò bó, cử chỉ lời nói tiếng cười đều mang phong
thái danh sĩ phong lưu, giống như Ngọa Long tiên sinh mà trước đây phụ
thân từng nhắc tới, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như đối phương căn bản không để chuyện này trong lòng.
Quan trọng nhất là quy củ,
hẳn nên làm thế nào, không muốn mình làm thế nào. Mình đã giết tới, hắn
thiết lập ván cục để bảo vệ tính mạng, thiếu chút nữa thì nhóm người của mình bị nổ chết toàn bộ, ở Hồ Châu, hắn ở trong đội ngũ những người
chạy trốn, thao túng nhân tâm, khiến đám tàn binh phấn chấn, chém giết
hơn ba nghìn người bên mình. Khi bị bắt, mình muốn hắn làm việc, hắn
không hề từ chối, cứ như vậy mà làm, mình cho hắn tham gia Bách quan
yến, hắn biết sự việc không có cách nào tránh khỏi, tự chủ động ra ngoài kết giao đủ loại người, cho dù hắn không thích...Cuộc đời này của mình
nếu là như thế, còn có ý nghĩa gì.
Nàng nghĩ như vậy, Lưu Thiên Nam ngược lại cũng biết ý nghĩ của nàng, nở nụ cười:
- Nếu người kia thú vị, chỉ sợ chúng ta cũng không có biện pháp để hắn giúp chúng ta làm việc.
- Ừ...
Lưu Tây Qua gật gật đầu, nhưng dù gì hắn hứng thú một chút cũng
tốt...không cần quá triệt để, bản thân nàng vốn cũng nghĩ rất nhiều
phương pháp, để hắn khuất phục, hoặc là khiến hắn cảm động, kết quả là
hắn vui vẻ đáp ứng, mình đương nhiên cho rằng hắn hiểu, nhưng mấy ngày
nay đại khái cảm thụ được tính cách này của đối phương, giống như là đao chém vào không khí, nàng không khỏ nghĩ có chút không thú vị nữa rồi.
Nhưng thôi, loại người như vậy, sơn trang cần nhất, sau này hắn cứ làm
việc cho tốt,mình đương nhiên sẽ lấy thân phận trang chủ, tuyệt đối
không bạc đãi hắn, về phần cái khác, cũng không sao cả.
Đương nhiên, cũng thật sự muốn biết, người này thật sự muốn làm là cái gì. Nhưng việc này không vội, cứ từ từ ....
Lòng hiếu kỳ dừng ở đây, đã biết đối phương là một người như vậy, sau
này, đại để cũng không có gì hay để tìm tòi nghiên cứu rồi....nàng nghĩ
như vậy đấy.