Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Bèo nước gặp nhau

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Đèn đuốc sáng trưng, bóng người tiếng động rầm rĩ.



Mưa vừa

ngừng, bên ngoài mặt đường trên đường phố vẫn còn nước chảy, tại một

viện tử sườn bắc thành Hàng Châu đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫm

treo vòng quanh phố dài, một toán đánh xe ngựa, nhiều người hội tụ đến

đây. Tràng cảnh này nhìn náo nhiệt nhất từ sau khi Phương Lạp lên ngôi.



Ngày hai mươi hai tháng tám, Bách quan yến triều Vĩnh Lạc.



Đây vốn là một con phố dài có tên là Trường Hưng, những người sống

chung quanh đây đều là có uy tín danh dự trong thành Hàng Châu. Cách hai con đường cùng bên này là đại trạch một tòa vương phủ nay thành hoàng

cung của tiểu triều đình triều Vĩnh Lạc. PhốTrường Hưng lúc gặp trận

động đất không bị ảnh hưởng nhiều lắm, một vùng lân cận đó nghe nói

Phương Thất Phật sớm đã nhìn trúng, sau thảm họa chiến tranh, bên trong

không hề bị phá hư, Bách quan yến được chiêu đãi long trọng, bởi vậy

liền thiết lập ở nơi này.



Ninh Nghị trước tiên ở trong nhà ăn cơm rồi mới tới, hắn đi cùng a Thường đến cửa, trình thiếp mời xong

được binh tướng chỉ dẫn đi vào, trên đường đi có gặp chào hỏi một văn sĩ trong thư viện



Đối tượng được mời đến dự Bách quan yến

lần này tổng cộng có hơn bốn trăm người, hơn nữa có binh tướng phụ trách trị an chung quanh, hạ nhân phụ trách làm việc, thì đội hình này ước

chừng hơn mười người. Đây vốn là một lâm viên xa hoa, ngày thường hay

nói đến đại khí, nhưng lúc này đi vào trong đó, trong ánh đèn gặp người

đến người đi, núi giả, đình đài, đường lát đá vụn có đủ loại nhân vật

qua lạu, nghiễm nhiên có một cảm giác như dạo hội chùa.



Nhưng mà tới phía sau cảnh tượng trở nên trống trải, phòng xá bên này được

vờn quanh một sân rộng, một bên tường đối mặt với sân rộng bao quanh

phòng xá đã được làm thông, bàn tròn nước sơn đỏ bày kéo dài dưới mái

hiên của phòng xá, từng hàng dài giống nhau, thoạt nhìn, cũng toát lên

vài phần đại khí, trên sân rộng vốn dựng lên lều mưa cao cao, hôm nay đã thu lại hơn phân nửa, trên mặt đất cơ bản chính là lều mưa chưa được

thu hồi vẫn bao quanh một vòng, mưa đã tạnh, đèn lồng cao cao, toát lên

vẻ náo nhiệt.



Tuy nói tiến vào Hàng Châu căn bản là một đám

nông dân không có căn cơ phú quý gì nhưng trong tòa thành thị bị đánh hạ này, ít nhất cũng bày biện các loại vật tư xa hoa gần như không thiếu

thứ gì. Ninh Nghị nay ở trong thành Hàng Châu tiếp xúc chưa lớn, nên

người quen biết đương nhiên không có mấy, như văn sĩ thư viện Văn Liệt,
- Hài, đừng nói Hành thủ nữa, hiện tại không phải nữa rồi.



Cười một hồi, hỏi:



- Ninh hiền chất không trở về, vậy chất nữ Tô gia ...



- Một lời khó nói hết, nhưng Đàn Nhi quay về rồi, cảm tạ Long huynh quan tâm.



- Về rồi...quay về là tốt.



Long Bá Uyên cười cười, gật gật đầu, sau đó vỗ vai hắn:



- Lập Hằng nay đang ở chỗ nào? Tình trạng thế nào?



- Hà, không thể chạy thoát được, hiện đang làm tiên sinh ở bên thư viện Văn Liệt, nay làm việc cho người ta viết viết, phân loại gì đó...



Ninh Nghị nói qua loa một chút về tình hình của mình.



- Còn Long huynh thì sao?



- Không tốt, lúc quân đội vào thành, gia nghiệp đã bị đoạt hết. Dù có

chút kinh nghiệm buôn bán hãng vải, nhưng bạn bè cũ đều đã đi rồi, nay

trên chợ đều là tam giáo cửu lưu, toàn là những người lạ mặt, không hiểu quy củ nên không biết làm như nào, miễn cưỡng duy trì mà thôi, gặp loạn thế, cuộc sống cũng khó khăn.



Ninh Nghị cũng cười:



- Đúng là như vậy.



- Được rồi, ta đi trước đây.



Long Bá Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó lại ghé tới:



- Không đi không được...vị cô nương đối diện, hình như là đang muốn qua đây đó, hà hà.



Gã nói xong, không quay đầu lại cười đi thẳng. Ninh Nghị có chút nghi

hoặc quay đầu lại, chỉ thấy cách nửa sân, hành lang dài có đèn lồng đỏ

lớn bên kia, một cô gái đang hơi nghiêng đầu, cũng nghi hoặc nhìn sang,

là Lâu Thư Uyển đã lâu rồi hắn không gặp.