Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Từ tử cục đến tử cục
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Trên đời này có rất nhiều thứ không thể đoán trước được.
Nắm chặt đao trong tay, Ninh Nghị hít một hơi cho tinh thần phấn chấn hơn, nhịp tim thoáng bình phục lại, tay nắm chắc…
Về chuyện tiếp theo cũng không quá nhiều lợi thế có thể sử dụng, muốn mưu lược tính kế, cũng đã là cái gì đó quá xa xôi. Số người, sức mạnh lúc này gần như là chướng ngại vật không thể vượt qua. Tướng sĩ của Lệ Thiên Hữu ở dưới lầu cũng đã ngăn cản khả năng trốn chạy. Nếu lúc này thứ mà hắn có thể chống đỡ được chính là tỉnh táo lại, có lẽ cũng bởi tình huống tương tự như vậy hắn đã gặp quá nhiều rồi.
Có tình hình liên quan đến tính mạng, có tình hình chỉ có thể gặp một đống khó khăn. Lúc này tiến thoái lưỡng nan. Sau khi giải quyết được khốn cảnh này có lẽ cũng không thể tự lạc quan được, nhiều nhất cũng chỉ dám có thái độ ứng đối thỏa đáng mà thôi.
Cho đến giờ chưa có ai là con cưng thực sự của trời, từ lúc bắt đầu có thể theo sóng vượt gió, vượt qua chông gai, tất cả khó khăn đều ở một khu vực. Ít nhất Ninh Nghị từng thấy sự thành công thật sự mà mình không phải là dùng vũ lực tranh phong với người ta hoặc là với thế lực vờn quanh chung quanh mình mà là sự khác nhau có thể chỉ ở lúc thái độ nhân sinh khi là con sư tử hoặc là con thỏ bị vứt bỏ bên ngoài mà thôi.
Bình tĩnh hít thở, ổn định nhịp tim, trấn an sợ hãi, thả lỏng là lựa chọn thích hợp… Nắm chặt thanh đao trong tay.
Còn lại phó thác cho số mệnh.
Nhưng, nếu có thể thì ngay từ đầu hắn sẽ không ngại mà làm thỏ đấy. Lúc vung đao, hắn ngẫm nghĩ trong lòng một chút…Hắn không được tính là người trẻ tuổi, ôi…
- Ai tới!
****
Ninh Nghị tạm thời áp chế tâm trạng, ít nhất những người trong đây đều có chút tâm trạng lạ lùng đó.
Chu Viêm Lâm cũng được, Lâu Tĩnh Chi cũng được, mà đám người Lưu Hi Dương cũng không sao thậm chỉ cả Lệ Thiên Hữu, lúc này trong lòng không tránh khỏi sinh ra cảm xúc khác thường.
Chu Viêm Lâm và những người xung quanh khá giống nhau, được coi là lần đầu tiên quen biết Ninh Nghị, cho dù là lúc trước cũng chỉ là nghe qua thi từ của hắn mà thôi, còn lúc này thậm chí nghe thấy cả thân phận ở rể của hắn, họ càng kinh ngạc hơn. Lâu Tĩnh Chi nhíu mày, trước đây... Y chỉ nghe nói qua người này, bây giờ chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi. Mà đám người Lưu Hi Dương lúc trước quen biết Ninh Nghị, chỉ sợ bây giờ thấy hắn hoàn toàn không phải là một thư sinh mà họ quen biết nữa. Tuy rằng Ninh Nghị kia ở trong thư viện Văn Liệt ấn tượng của mọi người đối với hắn là từng nhiều lần bị phá vỡ, nhưng e rằng lúc này mới là thật sự là phá vỡ lợi hại nhất.
Khí phách thư sinh, khí tiết văn nhân, mấy thứ này thực ra rất nhiều người có thể lý giải được. Mặc dù tự mình không làm được nhưng từ khi vào quân đội của Phương Lạp đến giờ không sợ chuyện binh đao, và những người có mặt ở đây không phải không có. Nhưng khí tiết là khí tiết, đứng ở trước mặt kẻ địch giơ cổ cho người ta chém kiên cường không nói một câu hoặc là khí khái hai mắt đỏ ngầu cầm đao đón nhận, với một màn trước mắt này thì lại hoàn toàn khác biệt.
Mới vừa rồi bị thương nhưng chưa mất đi tính mạng, nhưng trên y phục thư sinh của hắn cũng bị phá mấy chỗ, cũng có một vết thương do đao nhưng không sâu lắm, cánh tay phải đập mặt bàn nát như gỗ, trên ống tay áo cũng rách bươm, tay đầy máu tươi, xem ra có chút nghiêm trọng, đầu cũng bị thương, đang chảy máu. Nhưng những vết thương đầy máu trên người hắn hoàn toàn giống với bình thường, chỉ là có bụi trên quần áo và hắn đang đứng thẳng ở giữa sân.
Sau đó hắn đi hướng về một bên.
Mặt cái bàn bay bị hắn đánh vỡ, nhưng thanh mã tấu văng ra vẫn như cũ cắm ở trên đó, hắn đi tới rút đao ra.
- Còn có ta đây.
Hắn nói như vậy, chí có điều sau khi nói xong, Lưu Tiến bên kia cũng động đậy mấy cái, sau đó lui xuống để cơ thể tránh sự kiềm chế của đao kiếm bên cạnh.
- Cái gì, cái gì, còn nói là còn có... Ninh tiên sinh...
Anh ta thất tha thất thểu lui về phía sau, mọi người trong lúc đó cũng không ngăn anh ta, đao của anh ta cũng chưa rơi mất quá xa, anh ta đi về phía trước Bá Đao, giơ tay lấy, ngã xuống đất, sau đó, cố gắng chống chuôi đao đứng lên.
- Ta, ta còn chưa chết, chúng ta... có hai người... ha ha, đám các ngươi lấy nhiều ức hiếp ít... ha ha...
Lưu Tiến thở phì phò như thế.
Cách đó không xa, Văn Nhân Bất Nhị nhìn thấy tất cả, trong lòng thấy bi tráng thê lương. Y luôn tự hỏi nếu lúc đầu trong quán rượu này có ai đủ làm cho Ninh Lập Hằng có lợi thế, có lẽ là mình rồi. Nhưng tình huống lúc này, mặc dù mình đứng ra, thật ra cũng không tưởng tượng nổi, huống hồ sau đó còn có càng nhiều phiền toái liên tiếp nữa.
Nhưng dù thế nào, hôm nay thành ra thế này, ân oán giữa Tuyên Uy Doanh và Bá Đao trang thực sự đã kết thành khó mà hóa giải được.
Y nghĩ đến đó, giây lát một ý niệm hiện lên trong đầu, còn chưa nghĩ kĩ, y nghe thấy Lệ Thiên Hữu bình tĩnh nói một câu.
- Thật là một hán tử, giỏi, , ta cho ngươi chết được nhắm mắt, đừng trách Tuyên Uy Doanh... nhiều ức hiếp ít.
Trong ánh sáng mờ mờ, Ninh Nghị hơi nhắm hai mắt lại, rồi lại mở ra.
Gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm thắng, vốn trong ván cờ chết không có hy vọng, lúc này rốt cuộc lại kéo ra một vết nứt, một ánh sáng xa mờ hiện ra...