Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Đường hẹp
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
Xì xào bàn tán, thần hồn nát thần tính.
- Đó là ai?
- Lệ Thiên Hữu... em trai của Trấn quốc Lệ đại tướng quân ...
- Y tới làm gì...
- Với thân phận này, có người phạm tội rồi...
Trên Tứ quý trai, vỗn dĩ Chu Viêm Lâm mở hội mời rất nhiều người nhưng lúc này họ đã đi chỉ còn hơn nửa, có khoảng bốn mươi năm mươi người
đang nấn ná. Hơn nữa, bởi người hầu nam trẻ tuổi trong tửu lâu này mời
cô gái từ lầu xanh đến giúp vui, khiến cho quy mô cũng lớn hơn một
chút.
Trong số bốn mươi năm mươi người này, đa số đều có
chút quan hệ với Phương Lạp, như Lưu Hi Dương vậy, thấy chuyện của Tề
Nguyên Khang cũng không có liên quan gì đến mình, nên giữ ở lại cùng
đám người Chu Viêm Lâm, Lâu Tĩnh Chi. Cũng có nhiều người trẻ tuổi
trong quân Phương Lạp, hơn phân nửa là ở lại vì các nữ tử thanh lâu
này; họ từng trải qua nhiều chiến trận, lúc này đã tìm thấy cô gái mình thích thì trò chuyện đưa đẩy, tán tỉnh.
Cũng bởi sự
việc không liên quan đến mình, cũng bởi vì tình hình có chút ổn định
lại, người tham gia hội nghị thì nhiều ít nhiều cũng hiểu thi văn, nên
cũng có vài phần phong độ của các văn sĩ không quan tâm đến hỗn loạn.
Từ lúc náo loạn đến giờ, không khí của Tứ quý trai vẫn có vè bình tĩnh. Nhưng từ khi đội tướng sĩ này lên lầu, đặc biệt sau khi nhận ra Lệ
Thiên Hữu mới khiến đám đông giật nảy mình.
Vẻ mặt của Chu
Viêm Lâm ngay từ đầu đã hơi cứng nhắc, cau mày, ánh mắt thâm trầm, thậm chí Lâu Tĩnh Chi theo bản năng cũng đứng lên, bình tĩnh xem xét lại,
mọi người xuất thân phản loạn, trong quân Phương Lạp Quân tập hợp sao
tướng, trong đám người Lệ Thiên Hữu tầm thường không được coi là xuất
chúng, nhưng huynh trưởng của y là Lệ Thiên Nhuận lại là nhân vật số
một của quốc gia, nên cái tên đệ đệ của Trấn quốc Đại tướng quân, không ai dám khinh thường
Lúc này nói là làm ổn định lòng dân ở
Hàng Châu, chỉ là ngâm thơ làm phú, cho dù gặp loại chuyện lớn mưu
nghịch này của Tề Nguyên Khang, đám người Chu Viêm Lâm cũng xác định là không xảy ra vấn đề gì. Nhưng thời khắc trong đêm nay, Lệ Thiên Hữu
đột nhiên dẫn người vào đây, mọi người nghĩ trước tiên là chuyện liên
lụy đến Tề Nguyên Khang, có người bị thảm họa này lôi xuống ngựa, còn
từ thân phận mà nhìn, cho dù là Lâu Tĩnh Chi con trai của Tả tướng, lúc này cũng bị vài phần ngờ vực vô căn cứ. Liệu có phải bởi Lệ Thiên
Nhuận trở về, khởi đầu của cuộc tranh giành chính trị này đã đem cả gia đình của mình cuốn vào đó.
Lúc Lệ Thiên Hữu ngồi xuống cạnh bàn, nhìn hai người ngồi bên kia, rất nhiều người mới thở phào nhẹ
nhõm. Cũng có người nhận ra thân phận của hai người đó, như Lưu Hi
Dương, như Chu Viêm Lâm thầm đoán là Lâu gia mới bị kéo xuống ngựa. Lầu Thư Uyển trong lúc này mặt trắng bệch đi.
Tình hình trước
mắt của Hàng Châu, tuy nói rằng lập triều đại mới, phải ổn định tất cả
nhưng trước mắt vẫn còn cái họa của chiến tranh từ hai tháng trước, mọi người nói chuyện dựa vào đao kiếm, người như cây cỏ trước gió, ai cũng thấy không có cảm giác an toàn. Tuy nói Lâu gia làm việc dưới trướng
Phương Thất Phật đã nổi lên như mặt trời ban trưa, nhưng ngay lúc này
bị tịch thu tài sản cũng không phải chuyện gì khó lý giải.
Lúc chuyện còn chưa lan sang đến mình, Chu Viêm Lâm rốt cuộc cũng khôi
phục tinh thần, lấy tư thái của chủ nhân đi sang bên kia. Với thân phận của ông ta, chỉ cần người ta không động đao thì hai bên vẫn có thể
thương lượng được.
Còn ở bên kia, Lệ Thiên Hữu đang nhìn Ninh Nghị, trong mắt đang đầy vẻ đắc ý “bắt được ngươi rồi”. Lưu Tiến ấn
đao đứng ở bên cạnh Ninh Nghị, hai mắt hung hãn nhìn đảm thủ hạ của Lệ Thiên Hữu, gã là đệ tử của A Thường nhưng dù sao cũng là trẻ tuổi, mọi người cũng không thèm chú ý đến. Hiện giờ trên phố Hàng Châu, loại
thanh niên mang đao đi giết người này chỗ nào cũng có. Vì Lệ Thiên Hữu
còn chưa hạ lệnh, mười mấy người xung quanh đã ngồi xuống, khi Chu Viêm Lâm đi tới, mới có người nói thầm vào tai Lệ Thiên Hữu một câu đã
khiến y đứng ngay dậy.
- Chu Hàn Lâm.
Y chắp tay, nhìn về phía khác hơi xa một chút, trong lời nói vô cùng nhã nhặn:
- Lâu thiếu cũng ở đây, đã làm phiền rồi.
- Ninh Lập Hằng, ta và ngươi hai nhà Tô, Lâu vốn dĩ có chút thân tình
nhưng xung đột lập thu ngày đó ở Tây Hồ cũng không nhỏ, dù chưa thành
thù hận nhưng cũng đã cắt đứt giao tình. Chuyện hôm nay, Lâu gia ta tự
bảo vệ còn khó, không thể hóa giải cho ngươi được, ngươi có thù, có oán
tự phải bảo vệ rồi.
Ninh Nghị đang giằng co với Lệ Thiên Hữu, nhìn tình hình xung quanh, lúc Lâu Thư xuất hiện, hắn chỉ hơi liếc
người đàn ông này, đợi y nói ra câu này mới quay sang nhìn y một cái,
sau đó cười:
- Đúng là như vậy, việc này không liên quan đến Lâu gia, Lâu cô nương, mời cô quay về đi.
- Nhưng… Đại ca…
Lâu Thư Uyển vẫn còn muốn nói nữa, Lâu Thư Vọng chắp tay:
- Ngụy cô nương, đã làm phiền cô rồi.
Nữ tử tên là Ngụy Lăng Tuyết gật đầu, tay giơ ra nhanh như chớp đập vào gáy của Lâu Thư Uyển, sau đó đỡ lấy Lâu Thư Uyển Vừa ngất đi.
Lâu Thư Vọng thở dài, đến chào hỏi Lâu Tĩnh Chi, đợi khi anh ta sắp đi khỏi, Lệ Thiên Hữu mới hỏi:
- Con trai Lâu gia, ngươi vừa nói Tề Nguyên Khang đã bị giết sao?
Lâu Thư Vọng gật đầu, anh ta đi đến bên cạnh Lệ Thiên Hữu chắp tay, sau đó tiếng nói chuyện cũng không phải lớn.
- Nghe nói… Triều tướng quân dẫn binh, bao vây Tề phủ… Có người đưa vào một thẻ bài… Sau đó… Chém đầu của Tề đại nhân…
Tâm trạng của Ninh Nghị lúc này không để ý đến Tề Nguyên Khang, Lâu Thư Vọng lại nói bé, hắn chỉ nghe được mấy câu vụn vặt. Lâu Thư Vọng đi
rồi, không khí lại căng thẳng. Ninh Nghị đứng thẳng lên, mười mấy người
đứng bên cạnh Lệ Thiên Hữu cũng đứng lên. Lưu Tiến hít sâu một hơi,
chuẩn bị cuộc ẩu đả.
Trên thực tế, đám người Lệ Thiên Hữu
kiêng dè, có lẽ chỉ có Lưu Tiến mà thôi. Lưu Đại Bưu là người cực kỳ bao che thủ hạ, nếu giết chết Lưu Tiến ở đây, sau đó chưa biết chừng Lệ
Thiên Nhuận lại phải đối mặt với Bá Đao Doanh. Nhưng xem ra tình hình
này không thể kéo dài, Lệ Thiên Hữu nhất định phải ra tay.
Ninh Nghị giơ tay ra đặt lên sống đao của Lưu Tiến.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn hắn.
- Nếu chuyện không thành, ngươi liều mạng ở đây cũng có nghĩa gì, đây
là nhằm vào ta, ta có thể tự mình đấu lại. Ngươi còn sống, bọn chúng sẽ
không làm khó ngươi. Nếu ta chết đi, ngươi có thể giúp ta nhặt xác, nhân tiện hãy nói Lưu Đại Bưu báo thù cho ta, chuyện này ngươi có thể làm
được.
Hắn nói xong những câu này, tay phải đột nhiên chém ra, ánh đao xẹt qua bổ vào bàn gỗ nứt ra. Sau đó vừa bước ra hai bước, hắn
quay người đối mặt với mọi người.
- Ai tới!
Hắn
vẫn luôn thể hiện hình tượng thư sinh nhưng khí thế lúc này khiến cho
người ta có chút khiếp sợ. Lệ Thiên Hữu xẹt ngón tay cái qua khóe miệng, hai mắt khát máu, mọi người có chút ngạc nhiên, bao gồm cả những cô gái ở lầu xanh, rồi họ châu đầu vào nhau bàn tán.
- Đây rốt cuộc là ai vậy…
- Không phải nghe nói là … cái gì tài tử đệ nhất Giang Ninh sao…
- “Vọng hải triều” là hắn viết đấy.
- Lệ tướng quân nói trên tay hắn có mấy ngàn mạng người…
- Vừa rồi vị công tử Lâu gia kia sao lại nói hai nhà Tô, Lâu
- Hắn ở rể đấy!