Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Dốc lòng

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Trong trí nhớ sau này của Chu Quân Võ, mùa xuân Vũ triều năm Cảnh Hàn thứ mười thực sự chưa có gì suông sẻ, nhiệt huyết học hành nghiên cứu

vừa mới hừng hực dâng lên đã bị giáng một đòn vào đầu, việc nghiên cứu

thuốc súng chưa có gì tiến triển, còn bị phát nổ ngoài ý muốn, vì chuyện này phụ thân cậu đã cấm túc cậu trong Vương phủ không cho ra ngoài nửa

bước, một nhóm thầy giáo cả ngày lải nhải phê phán môn học nghiên cứu

này chỉ là một thợ thủ công hèn mọn, không có học vấn. Lần này Phò mã

gia gia cũng không đứng về phía cậu, còn về phần vị tỷ tỷ cả ngày ngập

trong phiền não lập gia đình trong lòng lại chất chứa những huyễn tưởng

không thực tế, càng không thể nào trở thành đồng minh với cậu.



Tiểu vương gia năm mười ba tuổi lần đầu tiên trong đời mới tìm được

phương hướng để phấn đấu, nhưng không nhận được sự ủng hộ của những

người xung quanh, điều này tạo nên đả kích khá lớn với cậu.



Thật sự quá mệt mỏi, cảm giác không còn hứng thú nữa...



Đương nhiên, vị thiếu niên trẻ tuổi này cũng không phiền lòng quá lâu,

không khí mùa xuân tươi mới này đã ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời sau

này của cậu. Cuối mùa xuân, sư phụ từ Hàng Châu trở về, cậu vì bị cấm

túc mà không thể ra ngoài thăm hỏi, nhưng không lâu sau khoảng giữa

tháng ba, sư phụ cậu lại đến Vương phủ thăm viếng. Dù chưa được sự đồng ý của phụ vương, nhưng bởi vì quan hệ với phò mã gia gia nên ông đã để

cậu tạm thời được xuất môn, bãi bỏ lệnh cấm túc.



Thời đại

này, cách xưng hô đối với thầy giáo trưởng bối thật ra khá được chú ý

nhiều. Trong vương phủ những thầy dạy cho Chu Quân Võ toàn là những Đại

Nho trong vùng Giang Ninh, nhưng với Chu Quân Võ, họ chỉ xứng đáng với

tiếng thầy giáo. Còn đối với Ninh Nghị, bởi yêu thích nghiên cứu mà cậu

xưng hô là sư phụ, điều này khác nhau quá nhiều, mặc dù trong khoảng

thời gian dài Ninh Nghị không ở Giang Ninh nhưng cách xưng hô đã quen

miệng rồi, cách gọi này chỉ là chi tiết nhỏ không cần thiết chú ý, chỉ

chú ý biểu hiện ra ngoài.



Những vị khách đến vương phủ

đều là những người có thân phận địa vị, khuất phục dưới trướng Khang

Hiền cũng không có gì để nói. Khang Hiền với thân phận là phò mã, hơn

nữa bản thân cũng có học vấn cao thâm, chỉ là chưa có công danh mà thôi. Nhưng Ninh Nghị là thanh niên hai mươi tuổi, là người có tư duy nhanh

nhẹn thiên phú trời cho, được xem là tài tử đệ nhất của Ninh Giang kia

cũng chỉ là giỏi trong thi từ mà thôi, còn muốn nói đến học vấn, không

ai nghĩ mình không bằng Ninh Nghị.



Vì chuyện này, đầu năm năm ngoái, hai gã khách khanh trong Vương phủ là Trương Thụy, Lý Đồng đã

từng đến tìm Ninh Nghị, lần gặp đó là đúng lúc thích khách ám sát Tần Tự Nguyên, thủ đoạn độc ác của Ninh Nghị đã làm hai người họ hoảng sợ, từ

đó bọn họ không còn ý nghĩ muốn so tài với Ninh Nghị nữa. Sau khi Ninh

Nghị rời Giang Ninh, tiểu vương gia ngày càng thích những môn học kia.

Hầu hết những thầy giáo đến dạy ở Vương phủ mỗi ngày đều khuyên bảo tiểu Vương gia nên dừng cương trước bờ vực, phải đọc sách thánh hiền nhưng

Chu Quân Võ nào chịu nghe.



Đương nhiên, tính tình của

Tiểu vương gia cũng rất ôn hòa ngoan ngoãn, trước mặt khúm núm gật đầu,

thầy vừa quay lưng đi cậu cứ làm những chuyện mình thích. Cậu tôn trọng

vị lão sư nhưng đó không phải việc làm bản thân hắn thích. Nhóm lão sư
cậu cũng biết rồi, chỉ là dây thừng dùng để buộc bánh trên bến tàu là

loại dây bện, đều liên quan đến hiệu suất kéo vành, là rất quan trọng... để khinh khí cầu bay lên có thể thể kiểm soát được phương hướng hay

không, một mình cậu trong thời gian cả đời có thể làm được không?



- Vậy...Vậy, làm sao bây giờ?..



Mặt Quân Võ nhăn lên, bên cạnh Chu Bội cũng sửng sốt một lúc lâu nhìn

Ninh Nghị chớp mắt, lúc này nàng mơ hồ đoán được Ninh Nghị muốn nói điều gì.



Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu, nhìn đứa trẻ trước mặt cười cười:



- Cậu còn nhỏ, ngay từ đầu cậu hứng thú với chuyện này, chẳng qua là

cậu cảm thấy thú vị, nhưng trên đời này không có gì vui vẻ nếu thuận tay làm. Kế tiếp ta muốn nói với cậu, cậu có thể dùng mấy năm suy nghĩ một

chút, vì có khả năng ta sẽ đến kinh thành, không có thời gian dạy những

chuyện này cho cậu.....



Tỷ tỷ cậu vẫn hy vọng tương lai cậu

sẽ thành một nhân vật lớn, vì thiên địa lập tâm mở ra thái bình muôn

đời, không phải cậu không có khả năng, mặc dù cậu nhỏ tuổi, trên thực tế cũng biết điểm này, Khang Vương điện hạ hiểu được cho nên người chưa

bao giờ quản cậu. Nhưng tương lai cậu cố tình theo học để trở thành một

thợ thủ công, điều này không thành vấn đề, tương lai cậu có tiền, có

quyền có thể có những người thông minh theo cậu, cậu có thể cùng họ làm

nhiều chuyện, chỉ cần cậu nắm toàn bộ đại cục, nắm bắt phương hướng để

làm, những chuyện này sẽ rút ngắn được khá nhiều thời gian. Nhưng đầu

tiên cậu phải học để làm một Vương gia thông minh, làm thế nào để có

nhiều người thông mình giống cậu theo hỗ trợ cậu. Cậu là người thông

minh, nếu cậu hứng thú, trong Vương phủ có khá nhiều người có thể dạy

cậu chuyện này....



Lúc Ninh Nghị nói chuẩn bị sắp đi kinh

thành, loại tình huống này như nhiệm vụ ủy thác quan trọng, gần như lúc

ấy tiểu Quân Võ cảm xúc dâng trào đã đưa ra được quyết định của mình. Từ đó về sau mấy tháng, mấy năm, một vài điều gì đó giống như sứ mệnh đã

càng chồng chất trong tâm trí hắn: có một số việc sư phụ không thể làm

được nhưng cậu có thể.



Đấy là nói sau, còn lúc này, tiểu quận chúa Chu Bội ngồi bên cạnh càng thêm khâm phục khả năng miệng lưỡi của

hắn, hôm nay xem như tạm thời có thể giải quyết được chuyện Chu Quân Võ. Buổi chiều trở lại Tô gia, lại nghe Hạnh Nhi nói sáng này có vài tên

nho sinh cùng nhau đến bái kiến, đều là những văn nhân có danh tiếng ở

Giang Ninh, trong đó có một gã khách khanh ở Vương phủ, bọn họ mời Ninh

Nghị tham gia văn hội sau hai ngày nữa. Lễ hội thi văn này khác với thi

hội để những người thanh niên trẻ tuổi có thể bộc lộ tài năng, người

tham dự hội nghị đều là những nho sinh có bản lĩnh, nói về từ, luận văn

chương, tự thời sự. Mấy người đợi Ninh Nghị cả buổi sáng, không thấy hắn đến liền mang thiệp mời để lại.



- Không đi.



Ninh

Nghị liếc nhìn thiệp mời, không hề nhìn thấy dòng chữ "Ngươi nhất định

phải đến, nếu không đến ta giết cả nhà ngươi", ném sang một bên.