Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Đêm xuân cùng lồng đèn Khổng Minh
Ngày đăng: 14:57 30/04/20
- Vì sao không đi?
- Chẳng muốn đi.
- Cô gia đã lâu rồi không làm thơ ở Giang Ninh, lần này không đi.... những người đó sẽ lại nói này nói nọ.
- Nói này nói nọ kệ họ, dù sao những người đó cũng không khác gì tam cô
lục bà, cả ngày ngoại trừ lải nhải ra cũng chẳng có theo đuổi nhân sinh
gì...
- Nghe nói đều là những người có học vấn, có cả một vài người trẻ tuổi
cũng được mời đến, cùng ngồi luận đạo, v.v...sau đó thì bọn họ nổi danh, như Lý Tần Lý công tử mà cô gia cũng quen biết đấy, còn có cả Cố Yến
Trinh lúc trước nữa, nghe nói, những người này đều hết sức xuất sắc,
tương lai khá tươi sáng, nghe nói đều là đại tài tử của Giang Ninh, sau
này đều đề tên bảng vàng cả.
- Sau này đều đã chết lềnh bà lềnh bềnh đó thôi.....
- Tướng công nói gì vậy?
- Không có.... Nữ nhân mấy người các người chỉ biết ham mộ hư vinh, suy
nghĩ một chút đi, tham gia loại văn hội này đều là những người ngoài ba
bốn mươi tuổi, học vấn cao thâm quả không sai chút nào. Nhưng nếu họ
thật sự là những người tài giỏi, làm quan thì đã làm quan rồi, xuất sĩ
cũng đã xuất sĩ rồi, cần gì phải liều mạng dùng loại phương pháp đọc
sách này chứ, cái gì mà sư gia của Huyện thái gia, khách khanh của Vương phủ, phụ tá của Tri phủ, toàn là những người không có tiền đồ, mới ra
sức nghiên cứu học vấn, sau đó lại đi khảo nghiệm một đám người trẻ
tuổi, đám người trẻ tuổi đó lên cao chút, thì tỏ ra bọn họ rất lợi hại.
Cô gia nhà ngươi dù sao cũng không tính làm quan, tại sao phải để bọn
chúng khảo chứ...Ngay cả mỹ nữ đều không có....
- Nhưng sư gia của Huyện thái gia, phụ tá của Vương phủ cũng rất lợi hại mà....
- Lợi hại sao?
- Dạ.
- Chà... Muốn dùng thì gì cũng tốt, không nên dùng ánh mắt bình thường
để đánh giá những người này. Hiện tại chúng ta nhìn vào tấm gương sư gia của Huyện thái gia mà không nên quan tâm, dù sao cũng là một nhóm bốn
năm mươi người như nhau, có khác nhau là không có mỹ nữ trợ hứng....
- Có ạ
- .......Lúc nào các ngươi cũng làm ngược lời ta thế....Cô gia ta sai lầm rồi.
- Không dám...........
- Chuyện này có gì khác biệt sao...Làm gì có cô gái nào đẹp chứ?
- Phan Đóa Di! Trần Tiểu Hạ!
- Khởi Lan cô nương hẳn cũng sẽ đi.....
- Lạc Miểu Miểu...
- Rốt cuộc ai là nam nhân, các người đều biết rõ hơn ta sao....
Mọi người làm chuyện như này, đối phương cái gì cũng chịu làm, rất tích
cực phối hợp, rất nghe lời nhưng trong lòng lai hết sức xấu hổ, e thẹn,
có đôi khi Ninh Nghị có cảm giác thất vọng, nghĩ hẳn mình quá kém cỏi.
- Kỳ thật...Là cảm thấy...Thực sự thoải mái.
Khi Ninh Nghị hỏi cảm giác của nàng, Tiểu Thiền né tránh không được, mới trả lời một câu như muỗi kêu như thế, sau đó lại quan tâm hỏi ngược
lại:
- Cô gia có cảm thấy thoải mái không?
- Uh...Thoải mái...
Đương nhiên là như vậy rồi, cảm giác như hai học sinh tiểu học lần đầu
hôn môi vậy, chính cảm giác kỳ diệu như thế, Ninh Nghị chỉ có thể thở
dài một hơi, công bằng mà nói trong lòng hắn rất dễ chịu.
Thời tiết không còn lạnh, Tiểu Thiền mặc chiếc yếm mỏng, quần lụa, nàng
có thói quen nghiêng mình ôm cánh tay hắn ngủ, cũng không ngại Ninh Nghị chạm đến nơi nào trên cơ thể, có khi Ninh Nghị quay đầu lại, có thể
nhìn thấy khóe miệng nàng tươi cười, cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc, nàng
như đưa bé nằm cuộn tròn bên cạnh hắn....Một đứa trẻ không hơn không
kém.
Đối với Tiểu Thiền mà nói có lẽ đấy chính là điều nàng thích nhất.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng đến ngày tổ chức hội thi văn, Ninh Nghị
được mời nhưng rốt cuộc cũng không đi, sau đó vài ngày, đủ loại chuyện
bắt đầu được lan truyền trong quần thể văn nhân Giang Ninh, tất cả đều
có liên quan đến dư danh của Ninh Nghị, chuyện Ninh Nghị không dám đến
cuộc hẹn, v.v... lan tràn ra, do người có lòng thúc đẩy, xuất hiện loại
chuyện này cũng không kỳ lạ. Nhưng ngược lại Tô gia đã bị ảnh hưởng một
chút vì chuyện này, Tô Sùng Hoa Sơn trưởng ở thư viện cố ý đến thuyết
giáo một hồi, Ninh Nghị chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông ta, cuối cùng
ông ta đành phải phẫn nộ mà thẳng bước.
Lúc này Ninh Nghị nghĩ, những chuyện bên trong thành Giang Nam không hề
liên quan đến hắn. Ở phía Nam, Phương Lạp vẫn như cũ, dựa vào địa thế
hiểm trở đẻ chống đỡ, tính toan thời gian, bộ phận của Lưu Tây Qua có
khả năng đã tiến vào núi, bên phía Đồng Quán bắt đầu cân nhắc thu binh
lên phía bắc, Ninh Nghị bên này cũng lo lắng khi lên kinh thành với năng lực của mình có làm được những gì. Trong thời gian này, Khang Hiền đã
tìm hắn, hỏi hắn có muốn quản lý một bộ Mật Trinh Ti trên danh nghĩa
Thành Quốc Công chúa không, điều này thật sự ngoài dự kiến của Ninh
Nghị.
-Vốn đó là một nha môn nhỏ bé chắp vá, nhiều việc, chuyện gì cũng nhúng
tay vào được, thực sự thiếu người. A Quý ở bên trong hỗ trợ, Văn Nhân
Bất Nhị lại cực kỳ tôn sùng ngươi, hắn là đệ tử môn hạ của Tần Công, gần đây cũng muốn lên kinh, các ngươi dễ dàng phối hợp với ăn ý.... Mặt
khác, thời gian tới nên cùng giao tiếp với một số lục lâm nhân sĩ, ngươi đã quen thuộc những chuyện như thế. Trên giang hồ lại có đại danh Huyết thủ nhân đồ khá nổi tiếng, nghe thấy đã bị dọa chết khiếp rồi, khu
khụ...Không ngại gia nhập một nhóm, một bang nào đó chẳng hạn, có được
không? Bởi thế cục phía Nam đại khái đã ổn định rồi, Bắc phạt đã định
ra, Bắc phạt không thể bám trụ lâu. Kế tiếp có khả năng chú ý Lương Sơn
Bạc, ngươi giết nhiều người của bọn họ, cũng coi như từng là bạn cố tri
với bọn họ, có hứng thú, ngại gì lấy việc công làm việc tư một chút....