Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Hoa xuân tháng ba dần bừng tỉnh

Ngày đăng: 14:57 30/04/20


Mưa xuân tí ta tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, giữa tháng ba, nước sông Tần Hoài cũng

dần dâng cao. Trận mưa này tới gấp, mấy con vịt đang sùng sục trên bề

mặt có chút chật vật, nha hoàn Khấu Nhi ở bên ngoài thu cất quần áo,

Nguyên Cẩm Nhi đứng ở bên sân phơi dùng một cành cây chọc tới chọc lui,

sau đó quay lại nhìn thuyền hoa đi qua sông.



Trước cửa sổ thuyền hoa mở rộng, bên trong có tiệc rượu ca múa, các cô

nương và tài tử bị tiếng mưa to làm kinh động chạy ra trước cửa sổ để

xem, cũng có chút trêu đùa nhau vài câu. Nguyên Cẩm Nhi tựa vào lan can

nhìn một cảnh tượng này, chỉ lát sau, Vân Trúc cũng tới ngắm mưa, gió

thổi làm tóc hai cô gái tung bay, cũng thu hút ánh mắt của vài tài tử ở

trên thuyền nhìn sang bên này, đồng thời cũng nghênh đón vài ánh nhìn

đối địch của mấy nữ tử.



Nguyên Cẩm Nhi giữ tóc, bĩu môi khẽ hừ một tiếng, kéo Vân Trúc quay lại trong phòng, chỉ mở một bên cửa sổ để nhìn mưa.



Đây là gian phòng của Vân Trúc, trên giường đặt đồ may vá thêu thùa cùng một số quần áo đồ dùng hàng ngày, rõ ràng là trước đó vừa đi ra ngoài.

Vân Trúc đang ngồi ở chỗ này may vá sửa chữa. Đây là một vài quần áo cũ

và đồ dùng hàng ngày của đám nhỏ được thu dưỡng, có vài cái bị hỏng,

rách, Vân Trúc không có việc gì, cầm về khâu vá một chút.



Cẩm Nhi lại không hề có "trình độ" về khâu vá này, đây không phải là vấn đề tính cách, mà là chưa từng học bao giờ, nữ tử thanh lâu học chính là khúc nghệ vũ đạo, đủ các loại kỹ xảo lấy lòng nam nhân, buổi tối nếu có xu hướng may vá y phục cho khách nhân hoặc là để chuộc thân lập gia

đình, các ma ma ngược lại cũng không cấm học, nhưng cũng sẽ không hết

lòng dạy các cô. Vân Trúc thì khác, nàng biết, là trước đây từng làm

tiểu thư nhà quan đã được học rồi.



- Vốn đang muốn đi bên Thanh Uyển, không ngờ trời lại mưa, thật là buồn chán quá.



Nguyên Cẩm Nhi uể oải ghé vào trên ghế buồn chán nói.



- Buồn chán thì vá sửa y phục với tỷ.



- Không đâu.



Nguyên Cẩm Nhi không quay đầu, cười nói, chẳng chút xấu hổ gì. Vân Trúc

cười cười, ngồi lên giường cầm đồ may vá lên, nàng mặc y phục thanh

lịch, thân hình mềm mại, dựa vào bên giường giống như một bộ bức tranh

mỹ nữ. Cẩm Nhi nhìn một lúc, lại có chút buồn chán, đứng lên, uống trà,

đi qua đi lại ồn ào, đem đàn tranh ra gẩy vài cái, cuối cùng lại không

thạo, sau đó lại ôm tỳ bà, ngồi bên cửa sổ, huyền âm khẽ lay động.



"Cổn cổn trường giang đông thệ thủy (1)



Lãng hoa đào tận anh hùng



Thị phi thành bại chuyển đầu không



Thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng … "



Tuy khúc nghệ là sở trường của Vân Trúc, nhưng tùy ý hát lên, tiếng ca

của Cẩm Nhi cũng uyển chuyển du dương không mất đi vẻ tươi tắn. Vân Trúc chau mày liếc nhìn nàng một cái, Cẩm Nhi cố hát thiếu đến một nửa, hát

đến câu "bạch phát ngư tiều" thì dừng lại, phần sau lại biến thành tiếng lầm thầm tự thêm thắt. Hát xong, ôm tỳ bà liếc nhìn Vân Trúc:



- Vân Trúc tỷ, tỷ không thấy buồn chán sao?



- Sao phải buồn chán? Vân Trúc cắn đứt sợi chỉ, thay một y phục khác.



- Cả ngày cứ im lặng cũng rất buồn chán nha, Vân Trúc tỷ, tỷ vẫn lại luôn thích âm nhạc mà …



- Muội buồn chán thì chúng ta đánh song lục vậy, gọi Khấu Nhi đến nữa.
thực lực hiển nhiên là kém rất nhiều.



Lúc này giữa viện tử của Bách Đao Minh đầy rẫy thi thể và máu tươi, hơn

mười người đàn ông mặc áo tơi màu đen giết đi vào, lưng đeo túi đồ, xem

ra là trang phục lữ nhân.



Thủ hạ của Trình Liệt mới vừa rồi trong trận chém giết đã bị giết chết,

lúc này Trình Liệt cả người gã đầy máu tươi, trường đao cầm tay đã bị

gãy làm hai đoạn, đang dựa vào một cây cột ở chính sảnh, nhìn một tráng

hán cầm cặp búa trong tay đang bức tới gần:



- Ngươi, các ngươi là ai …



- Hắc, sau khi chết rồi, nhớ kỹ tên của gia gia … Gia gia tên là Lý Quỳ! Dám động đến huynh đệ của ta, đền mạng đi.



Búa lớn ầm ầm đánh xuống! Ngoài cửa, bộp một tiếng, bảng hiệu có ba chữ

Bách Đao Minh rơi xuống mặt đất trong mưa, Tịch Quân Dục cũng khoác áo

tơi quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói hai ba câu với một gã đàn ông ở

bên cạnh, lúc quay đầu lại, một chiếc xe ngựa từ bên kia đường đi tới,

vài người xuống xe, cũng đều ăn mặc áo tơi màu đen đặc biệt tránh mưa có thể che giấu bản thân. Một người đứng trước thân hình cao lớn, mang mũ

rộng, sau lưng là một cây trường thương dài, tuy rằng dưới mũ rộng là

một khuôn mặt tuấn dật, nhưng trong đó lại ẩn giấu chút u sầu.



Tịch Quân Dục chắp tay:



- Mấy huynh đệ cũng đã tới rồi. Lâm đại ca, ngài là từ Đông Kinh tới,

không biết thấy Giang Ninh thế nào? Nơi này ta rất quen thuộc, đợi tiểu

đệ tìm một tửu lâu tốt đón gió tẩy trần cho mấy vị ca ca.



Mấy người chắp tay, người đàn ông đứng trước gật đầu, "ừ" một tiếng,

quay sang nhìn viện tử, tuy rằng cửa viện đã đóng, mưa to, nhưng bên

trong phát sinh chuyện gì, y đều có thể nghe được.



- Tịch huynh đệ, lần này chúng ta đến Giang Ninh là làm chính sự, ngươi

trả thù cá nhân, ta cũng không quản, nhưng nhớ không được làm hỏng chính sự.



- Đương nhiên đương nhiên, tạ ơn Lâm đại ca giáo huấn …



- Không có việc gì nữa.



Đối phương vươn tay vỗ vỗ lên vai gã, sau đó đi qua người gã.



Tịch Quân Dục khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng từ trước tới nay mọi người đều coi nhau như huynh đệ, nhưng bao lâu nay, gã luôn có cảm giác sợ

hãi và kính nể khó hiểu đối với một số người, ví dụ như quân sư, ví dụ

như người vừa rồi đã từng là Giáo đầu tám mươi vạn cấm quân này …



Chú thích 1: Bài thơ Lâm Giang tiên của Dương Thận



Bản Dịch của Phan Kế Bình:



Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông



Sóng vùi dập hết anh hùng



Được, thua, phải, trái, thoắt thành không



Non xanh nguyên vẻ cũ



Mấy độ bóng tà hồng!