Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Gia sự (3)

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


Khi y đi ra, Ninh Nghị cũng đà tươi cười, chống lấy chiếc ghế dựa đứng

lên. Nhưng chi trong chớp mắt ngắn ngủn , nụ cười đó liền kết hợp với

một đôi mắt lạnh lùng, băng giá. Ngay sau đó, khi gần như tất cả mọi

người không có phản ứng, Ninh Nghị đã làm một việc mà tất cả mọi người

đều nghĩ rằng hắn không thể làm.



Chiếc ghế dựa được Ninh Nghị ra sức vung lên, nện thẳng xuống đầu Tô Văn Hưng.



Ầm ầm ... Tô Văn Hưng chi kịp giơ tay gấp gáp lên cản lại một chút. Máu

tươi phụt ra, mảnh ghế vờ tung bay đầy trời. Thân thể Tô Văn Hưng bị

đánh bay đụng vào cây cột phía sau, tới tận chỗ hai tên hộ viện định

xông lên khi nãy. vốn đi theo sau Tô Văn Hưng cũng có hai nam tử xấp xi

cùng tuổi nhưng đều bị dọa cho sợ hài lảo đảo lùi về phía sau. Ninh Nghị đã bước tới gần y, một tên hộ viện giơ tay định nắm lấy áo hắn nhưng

Ninh Nghị đã nhắm vào đầu gối của Tô Văn Hưng, nghiêng người giầm xuống

một nhát.



Rắc ... Chân y bị vặn vẹo biến hành, lòi cả xương ra, gãy làm đôi.



- Ngươi vẫn thật sự dám đến!



Ninh Nghị cầm lấy chiếc ghế dựa nhưng đúng là dùng để đánh Tô Văn Hưng.



Tình hình lập tức trờ nên hỗn loạn không chịu nổi. Có người nhào lẻn, có

người thét lên chói tai. Máu tươi và tiếng kêu thét đau đớn của Tô Văn

Hưng xen lẫn trong tiếng hò hét hỗn loạn. Hai tên hộ viện đã quấn lấy

Ninh Nghị nhưng lập tức thanh đao cắm ờ bàn trà bị Ninh Nghị cầm lẻn,

nện thẳng xuống lưng một tên khiến gã văng vào tường. Tình hình liền an

tình ừong chốc lát. Ninh Nghị tay cầm chiến đao, dùng sổng đao đánh cho

một tẻn hộ viện khác lăn ra ngoài. Thấy hắn đã cầm đao với tư thế muốn

biết người, mọi người Tô gia không ai dám tiến lên. Ninh Nghị cầm một

cái ghế thả xuống trước người Tô Văn Hưng, ngồi đó nhìn tình trạng thê

thảm toàn thân đẫm máu của Tô Văn Hưng.



Đám người Tô Trọng Kham vây quanh phía sau Tô Văn Hưng nói:



- Ngươi muốn làm gì... V



Lúc này càng nhiều hộ viện, gia đinh cũng đều tụ tập vào trong. Có người hô lên:



- Giết người rồi! Giết người rồi!



Tô Vân Phương quát lên:



- Hôm nay ngươi đừng nghĩ đi ra ngoài...



Ninh Nghị củi xuống nhìn Tô Văn Hưng, cùng không biết Tô Văn Hưng còn có bao nhiêu ý thức:



- Hiện tại chúng ta có thể nói chuyên tiếp. Lần trước tiếp xúc với ngươi, rốt cục là người của Tô gia hay là người của ô gia, hay là cả hai nhà

đều có? Ngươi nói hay là để ta nói?



Tô Vân Phương nói:



- Từ đầu tới đuôi, ngươi đều khống chế nó nói...



- Nếu ta tỉnh không sai, Nhiếp cô nương vẫn còn là xử nữ! Ninh Nghị nhìn

chằm chằm vào Tô Vân Phương. Những lời này như thể chợt nói nhưng toàn

bộ mọi người trong phòng đều nghe được rất rõ. Một sự im lặng kỳ dị

buông xuống.



- Sau lưng nàng có chỗ dựa, có ta, có Thành Quốc Công Chủ Phủ, có Hữu tướng (1) Tần Tự Nguyên. Việc làm hôm nay của các

ngươi, nếu nàng thật sự muốn truy cứu, bất cứ lúc nào cũng có thể đem

đám nữ nhân kia, kể cả các ngươi nữa, tóm vào nhốt trong đại lao! Tám

lần!



Ninh Nghị cầm lấy một thứ, đập vào mặt Tô Văn Hưng đang nằm

dưới đất. Thứ đó lăn mấy cái trong vũng máu, chính là một tấm mộc bài

Khách Khanh phủ Khang Vương.



1. Hữu tướng: Hữu thừa tướng


- Trước kia ta không cần quan tâm tới thân phận ở rể, đó là bởi vì ta căn bản không muốn giao tiếp với các ngươi. Nhưng nếu các ngươi cảm thấy

như vậy có thể bắt nạt ta hoặc chèn ép ta, vậy thi các ngươi đã lầm rồi. Hôm nay không phải là các ngươi đang chờ ta, mà là ta muốn tới đây nói

chuyện rõ ràng với các ngươi. Ta ghét nhất là bị như thế này.



Bị

người trong nhà đâm dao từ sau lưng còn đáng ghê tởm hơn nhiều so với

người ngoài. Nếu còn có lần sau, ta cam đoan y sè không chi bị đánh gãy

một chân. Không lâu nữa ta sẽ lên kinh thành, cho nên hôm nay mới nói rõ ràng chuyện này với các ngươi. Các ngươi có thể ngẫm lại hoặc cũng có

thể thử xem.



Ninh Nghị cứ nói, đến khi nói xong thì xung quanh đã không còn thanh âm nào nữa.



Hắn lại nói tiếp:



- về phần thằn phận ...



Nói đến đây, hắn lại không thể nói tiếp được nữa, bởi vì đột nhiên có tiếng xì xào khe khè vang lẻn. Từ cửa hông hình như có người đi đến. Mọi

người bẻn đó tách ra thành một lối vào, hiện ra một bóng người. Tô Đàn

Nhi một tay chống vào khung cửa, sắc mặt tái nhợt. Đám người Tiểu Thiền

cũng ờ bên cạnh dìu nàng. Tô Đàn Nhi nghiêng đầu, ánh mắt đầy lo lắng và một chút u sầu, nhìn mọi người xung quanh.



Ninh Nghị vốn đang khí thế cực kỵ lạnh lùng, ác liệt nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt ấy liền nhún vai, nhíu mày, nói với Tiểu Thiền:



- Sao các người...



Tô Đàn Nhi chậm rãi đi vào. Sau khi sinh nở, thân thể suy yếu, có lẽ là

khi nghe được tin, nàng vội vàng đi tới đây nên hơi thở hơi phải cố sức. Sau khi đến đây, nàng cũng nhìn thây Tô Văn Hưng đang nằm dưới đất liền bước tới mây bước. Mọi người có lè nghĩ rằng nàng muốn tới xem thương

thế của đường đệ (em họ) nhưng Tô Đàn Nhi chi nhìn một chút rồi đột

nhiên thực hiện một hành động mà người ngoài không thể nào đoán trước

được.



Nàng cầm lấy cái ghế nện thẳng vào ngực Tô Văn Hưng. Tiếp đó Tô Đàn Nhi lại quay đầu, vừa khóc nức nở

vừa cầm lấy khay trà, ấm trà, chén trà, mâm đựng trái cây, V. V ... Rầm

rầm ném về phía Tô Văn Hưng. Dù sao lúc này nàng cũng đang sức yểu, ném

cũng không chính xác. Tiếp đó Ninh Nghị liền ôm lấy nàng, không cho nàng lộn xộn nữa.



- Huynh đừng đi, chúng ta về đi. về rồi nói sau ...



Tô Đàn Nhi đã trờ thành như thế này, không ai còn dám nói gì nữa. Bất kể

là ai, có lẽ có ý kiến đối với Ninh Nghị nhưng từ trước đến giờ, phần

lớn đều đã nhận thức Tô Đàn Nhi chỉnh là trụ cột tương lai của Tô gia.

Ninh Nghị diu Tô Đàn Nhi đi về phía cửa hông.



Khi họ sắp bước ra khỏi cửa, tiếng quải trượng (gậy chống) vang lẻn từ một sườn khác. Tất cả mọi người bắt đầu chào.



Tiếp đó là tiếng của Tô Dũ, có chút mệt mỏi, cũng có vài phần thở than.



-Ta vẫn luôn ở bên ngoài, xem hết việc này ... Như vậy cũng tốt. Các ngươi

suy ngẫm cho kỳ lời của Lập Hẳng đi. Nếu Đàn Nhi ngã xuống, các ngươi

thực sự được gì tôt sao? ... Có một sô việc, trong nhà cũng nên suy nghĩ một chút, học làm việc tôt đi. Nhưng có một số kẻ trời sinh đà không có tâm tính làm việc thì không cần phải cường cầu nữa. Tùy tiện làm việc

gì cũng được, còn tốt hơn so với kinh doanh. Cho dù muốn làm một kẻ phú

quý nhàn rỗi, nhà ta cũng nuôi nổi ngươi rất tốt.



Ồng nói xong thì đà đi tới gần giữa phòng. Một huynh đệ của ông nói:



- Sự tình hôm nay ... Đúng là vẫn còn cần chứng cớ ... Nếu không ...



Tô Dũ nhìn Tô Văn Hưng ờ dưới đất, lạnh lùng lắc đầu với vẻ hơi mệt mỏi:



- Hôm nay rốt cục là có chuyện chó má gì chứ ... Chẳng lẽ không có ai

nhìn ra sao? Ông chống quải trượng đứng đó, lại ngoảnh đầu nói vọng sang bên kia:



- Lập Hằng à, về vị Nhiếp cô nương kia, mấy ngày nữa

cháu mời nàng đến nhà một chuyến. Để người trong nhà trực tiếp xin lỗi

nàng.



Đúng là gừng càng già càng cay ... Ninh Nghị hơi ngẩn người rồi gật đầu, dìu Tô Đàn Nhi vẫn dán chặt trong lòng hắn rời đi...