Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Gia sự (4)
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Gió đêm thổi, đèn lồng loạng choạng dưới mái hiên. Gió cuối xuân không
có cảm giác mát mẻ mà ấm áp khiến người ta thoải mái. Ninh Nghị mở cửa
sổ phòng để cho không khí thổi vào phòng, sau đó múc thêm một bát canh
cho thê tử uống.
Chuyện lúc trước mới xảy ra trong chốc lát,
trong bóng đêm, các căn phòng của Tô gia đều bị chấn động. Nhưng nàng
cũng không vì chuyện này mà tra hỏi Ninh Nghị mà chỉ cúi đầu uống canh
hoặc là dùng ánh mắt như sắp khóc để nhìn Ninh Nghị. Nhưng lúc đó hắn
cũng không hiểu là rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì.
-
Vị Nhiếp cô nương kia đã quen biết từ rất lâu trước kia, lúc đó cô ấy xe bán bánh trên một chiếc xe với lão Tần ở trong thành. Khang phò mã cũng biết cô ấy, sau đó thì mở tiệm, cũng là do ta đưa ra chủ ý...
- Ừ
Hai vợ chồng đại để chỉ nói chuyện đến đây, chuyện này dù sao cũng càng giải thích càng phiền phức. Một lát sau Tiểu Thiền đưa đứa trẻ đang ôm
đến để Đàn Nhi cho bú sữa, cũng nhìn Ninh Nghị với ánh mắt phức tạp. Đứa bé bú được một nửa, có lẽ cảm nhận được tâm trạng của người lớn ở trong phòng liền khóc oe oe. Tiếng khóc này làm bầu không khí hòa hoãn lại,
ba người thay nhau bế đứa bé dỗ dành, nó mới dần thôi khóc, đặt ở trên
giường khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó hiện dưới ánh đèn, lặng lẽ và
yên tĩnh chìm vào trong giấc ngủ.
Đối với Ninh Nghị mà nói,
chuyện này phát sinh làm hắn không kịp trở tay, nhưng tất cả cũng không
phải không ý nghĩa. Lên Kinh thành cũng được mà ở lại Giang Ninh cũng
được, trước sau gì cũng có một đám “Người trong nhà” đã không có năng
lực dồng thời thất bại có đủ “đâm dao sau lưng”, đều là hành vi mà hắn
khó có thể chịu được. Đương nhiên, muốn nói hắn thật sự trở mặt trực
tiếp quyết một phen sống mái với Tô gia, đương nhiên cũng là rất khó.
Nhưng sớm hay muộn cũng phải có một lần cảnh cáo như vậy, nếu lại có
chuyện như thế xảy ra, hắn mới thực sự xuống tay được, mà sau lần cảnh
cáo này, những chuyện tương tự đúng là vẫn khó có khả năng giảm bớt thậm chí ngăn chặn được. Dù sao nếu hắn thật sự tham dự vào tầng cao của đấu tranh chính trị mà lại có một đám ngu xuẩn phía sau như vậy, vậy căn
bản là lấy tính mạng cả nhà ra đùa giỡn rồi.
Mà ở trong
chuyện này, lấy được lợi ích nhiều hơn, sợ rằng chính là Tô Dũ cùng với
toàn bộ Tô gia. Nếu như biến Tô gia thành một xí nghiệp, đến lúc này, rõ ràng là đã là thời kỳ chuyển đổi hình thức rồi. Lúc trước vì tuyển
người nối nghiệp mà để cho ba phòng làm theo ý mình, làm ra công trạng,
nhưng tới lúc này, quyền lực của ba phòng lại phân tán, rất bất lợi cho
Tô Đàn Nhi. Trong thời gian này ông cụ muốn đánh cho mấy thế lực không
phục Đàn Nhi một trận, nhưng dù sao vẫn là trị ngọn mà không trị được
gốc.
- Ta tưc giận, vì vô cùng tức giận, cho nên nhất định ta phải đánh gãy
chân Tô Văn Hưng hoặc là đánh chết y. Tức giận là động cơ, nhưng lúc làm việc đương nhiên phải tỉnh táo. Tình hình lúc đó, nếu ta thật sự bị
những người đó mắng chửi cho u mê đầu óc, thì hôm nay đừng mong mà đứng
lên được, ta còn có thể giết đám Tô gia kia cho máu chảy thành sông nữa
cơ?
Ninh Nghị cười vỗ vai y:
- Dù thế nào đi nữa, hãy giúp ta điều tra một lần.
- Ta thực sự thấy sợ ngươi...
Văn Nhân Bất Nhị thì thầm một câu:
- Chẳng qua hiện tại Mật Trinh Ti chưa có nhân thủ nhiều, chuyện này
của những người các ngươi có thể nghe được là tốt rồi, còn muốn điều
tra, chưa chắc đã có kết quả, ngươi cứ chuẩn bị tâm lý đi.
- Ừ, biết rồi, chỉ để trong lòng thôi.
Đối với chuyện này, bản thân Ninh Nghị cũng không có cách tự mình đi
thăm dò, bên Văn Nhân Bất Nhị dù có điều tra được hay không thì hắn cũng không sao cả. Hai người tán gẫu một lúc rồi hắn chạm rãi đi về Tô phủ.
Cũng lúc này, một có mấy người đang ngồi trên tầng một quán trà cạnh Tô
gia, người đi đường thưa dần, sương mù mịt mờ, có người từ dưới lầu đi
lên.
- Lâm đại ca bọn họ quyết định rồi, vẫn là đêm ngày mai
ra tay, lúc đó người nhiều nhất, trong thành càng dễ loạn để chúng ta
bên này chuẩn bị cũng tốt.
- Ừ.
Tịch Quân Dục gật đầu, nhìn mấy huynh vệ trong lầu:
- Chúng ta cũng là tối ngày mai, sau khi hoàn thành, gây náo loạn giết rồi ra khỏi thành.
- Các vị ca ca cũng hỗ trợ những người khác một chút...
Gã đứng lên, đi đến bên cạnh lan can nhìn ra xa mông lung, sau đó chỉ:
- Chính là nhà này.