Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Mưa bão (1)

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


Nói không thể nghe rõ nhưng chuyện này đúng là đã rõ ràng. Đối với

chuyện đúng sai, đến cuối cùng vẫn phải quy về thẳng thắn và thành khẩn. Bởi vì cho đến bây giờ, cũng chỉ có thể thừa nhận, chuyện này đã không nằm trong phạm vi mà hắn nắm được nữa, nếu như vậy, cũng chỉ cách tốt nhất là dứt khoát “cho con nhận cha”, ít nhất cũng đừng để cho các nàng ấy đừng vì mình lại phải chịu ép buộc trò khôi hài như vậy.



Đẩy cửa ra, mưa đã rất to. Bầu trời Giang Ninh tối om, xuống cầu

thang, Hạnh Nhi và Quyên Nhi nhìn thấy hắn từ trên đi xuống đều bị giật mình, hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, lập tức đẩy cửa vào. Trời tối như

vậy nhưng không cầm theo đèn, trong phòng khách cũng tối, hắn đi qua gõ cửa phòng ngủ, bên trong vốn vẫn còn có vài tiếng động rất nhỏ, trong

lúc nhất thời tất cả đều yên tĩnh, sau đó hắn lại gõ cửa.



- Ta muốn vào trong.



Nói một câu như vậy, hai tay hắn đã đặt trên cánh cửa, một tay đẩy

vào, chỉ nghe thấy “két” mộ tiếng, then cửa đứt làm đôi, cửa từ từ mở

ra. Hắn đứng lại mấy giây, rồi bước vào nhìn lướt qua bên kia, chỉ thấy trong bóng tối u ám. Vân Trúc đứng ở bên giường thẹn thùng ôm hai tay trước ngực, áo ngoài đã khoác nhưng dây cũng chưa thắt lại. Xem ra quả thật giống như là sau khi đã cởi trơn hết cả thì vẫn chưa hoàn toàn mặc quần áo vào tử tế, vô cùng quyến rũ. Tô Đàn Nhi đứng cách đó không xa nhìn về bên này, nói:



- Tướng công



Trong câu nói dường như có mấy ý cười nhẹ.



Hai mắt hắn nhìn, rốt cuộc vẫn phải quay đầu lại, sau đó từ trong

phòng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Vốn dĩ hắn cũng không muốn vào xem rốt cuộc là hai người nói chuyện những gì, lời nói lúc trước không thể xác định, nhưng lúc này rốt cuộc có thể xác định được rồi, tư duy của Đàn

Nhi khác với những cô gái khác, đồng thời cũng trực tiếp rất nhiều, lúc trước chuyện nàng mang đuốc đi đốt lầu cũng có thể nhìn ra được.



Nàng mời Vân Trúc đến đây, không hề có đề cập đến chuyện liên quan đến mình hay là liên quan đến đứa nhỏ. Đương nhiên bản thân nàn cthiện

lương không muốn làm tổn thương người ta. Nhưng trước sau lại đưa ra

lời yêu cầu như vậy, xét về tâm lý thì con gái chỉ có hai loại, đơn

giản là muốn biết chuyện mình đang quan tâm nhất trong lòng. Lúc trước

hắn thấy nghi hoặc về việc làm của Đàn Nhi, hoặc cũng bời vì quan tâm

quá lòng sẽ loạn, nhưng thực ra cũng không cần phải nghi ngờ.



Hắn ở trên lầu do dự một lúc, lại thấy phía dưới phát sinh nhiều

chuyện. Hắn không biết trong phòng ngủ rốt cuộc Vân Trúc có cởi y phục

hay không, hoặc là có xảy ra thêm nhiều chuyện rối loạn hơn không.

Nhưng cơ bản, lúc Vân Trúc cởi áo, Đàn Nhi đã thực sự có những tin tức

về nàng.



Hắn ngồi trong phòng khách một lát, bảo Hạnh Nhi

thắp đèn, một lát sau Vân Trúc mới từ phòng đỡ Đàn Nhi đi ra. Ánh mắt
nghĩ chàng ở rể, thế nào đó nhưng sau khi trải qua chuyện ở Hàng Châu,

thậm chí là trước đó, thiếp biết chỉ cần tướng công muốn làm thì thân

phận này không thể ngăn cản chàng được. Nhưng… nghĩ trong lòng như vậy, thiếp vẫn luôn cảm thấy vô cùng đau đớn, không thoải mái được, thiếp

vẫn rất để ý.



Nàng òa khóc:



- Chàng là tướng công của thiếp, là tướng công của thiếp nhưng chàng ở rể, chàng ở rể. Tại sao

chàng lại muốn ở rể, Lúc đầu không cưới thiếp cũng được mà… Tại sao

chàng lại muốn ở rể…



Ninh Nghị cũng không biết rốt cuộc phải nói thế nào, chuyện này chỉ có hắn áy náy, với lập trường của hắn, dù

chuyện có phát sinh đến mức nào đi nữa thì Tô Đàn Nhi cũng được, Nhiếp

Vân Trúc cũng được đều không có gì sai, sao có thể sai được. Sau khi

khóc một trận, trút ra một hồi, thê tử liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh

một chút, rồi lại nghẹn ngào:



- Tướng công, chàng thích cô ấy,

thiếp biết, vậy… lúc nào đó rước cô ấy về thôi… Nếu Nhiếp cô nương như

vậy, vẫn là… Cũng là xứng đôi với tướng công…



- Ta không nghĩ là sẽ lấy nàng ấy về…



- Hả?



Hắn nói những lời này khiến Đàn Nhi ngẩn người ra, đang định nói

chuyện, chợt nghe bên ngoài mưa gió một tiếng thét “á” thảm thiết xé

rách màn mưa, truyền đến. Tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế, rõ ràng là người trong Tô phủ. Nếu là người ở bên ngoài thì chỉ e là ở đó đã

xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, là có người bị thương rồi. Nhưng hắn và

Tô Đàn Nhi trở về từ Hàng Châu chưa lâu, tiếng kêu như thế vẫn có chút

mẫn cảm, lúc này cùng ngẩn người ra. Ninh Nghị nhìn ra phía cửa sổ, nước mắt nàng vẫn chảy, trong lòng muốn hỏi:



- Vì sao?



Nhưng ngay trong thời khắc đó, Ninh Nghị nghe được tiếng động tĩnh trong mưa.