Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Mưa bão (7)

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


Chớp đánh ngang qua bầu trời, xung quanh đều thành một màu trắng bệch trong chớp mắt, sau đó là tiếng sấm nổ vang.



Ninh Nghị đặt tay lên trán, nhìn cái bóng người chạy từ sân vào cửa, cũng ngây người ra. Mưa to như vậy, tình hình lại hỗn loạn, không biết sao Vân Trúc lại chạy đến đây.



Thực ra có những việc suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, mình ở bên này tiếng súng nổ vang như vậy nhất định là là có người sẽ bị kinh động, cùng vì thế mà hắn mới chuyển cuộc chiến sang nơi khác. Có lẽ Vân Trúc nghe thấy tiếng súng nên chạy đến, nhưng người khác cũng sẽ vì nguyên nhân này mà tụ tập về phía bên này.



Trong thời điểm nguy hiểm này muốn tìm nơi an toàn chỉ sợ càng khó khăn thêm gấp bội. Lúc này cả người Vân Trúc ướt sũng, tóc rối bù, nhìn dáng vẻ tiều tụy thê lương, đã bộc lộ nàng trong khoảng thời gian vừa rồi lo lắng đề phòng và trải qua nhiều biến cố, nàng lại không có võ công, cũng không quen thuộc với Tô gia, lúc trước cùng Hạnh Nhi đi ra ngoài Tô gia, trên đường đi không biết phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm và sợ hãi. Nhưng đến cuối cùng lại vòng lại phía bên này.



Nghe thấy tiếng đứa trẻ con khóc trong cái giỏ mà Vân Trúc đang bảo vệ, Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn, cũng hơi ngẩn người, bước chân của Vân Trúc hơi do dự, sau đó mới nói:



- Lập … Lập Hằng?



Cùng lúc đó, bên cửa sân đằng kia có bóng người chạy vội vào, trong đó có Tịch Quân Dục.



Bọn họ xông vào sau đó lại từ từ lui ra, Ninh Nghị cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Tình hình như vậy, nếu đánh nhau thực sự mình ngay cả đường lui cũng không có. Nhưng nếu nghĩ thông suốt điều này, trong nháy mắt hắn cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý, thật không ngờ đám Tịch Quân Dục khi nhìn thấy tình hình như vậy lại khiếp đảm, từ xa, nghe thấy y nói một câu:



- Ngươi ngươi …



Sau khi bọn chúng ra ngoài, Ninh Nghị nắm cây gậy trong tay, ngay lúc đó chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như được cởi bỏ, thậm chí nhìn thấy Vân Trúc ôm cái giỏ kia, bước đi cũng khó khăn. Mấy người Ngụy Định Quốc, Bào Húc, Tiết Vĩnh đều là những người lợi hại hơn so với người bình thường, tuy hắn đã dùng hết các mưu kế, đồng thời tập trung toàn bộ tâm trí cùng sự quyết đoán của bản thân, lúc này mới có thể làm cho mấy chiêu có hiệu quả, bản thân hắn cũng phải hao tổn tâm lực rất lớn.



Chiến đấu liên tục, sử dụng liên tục Phá lục đạo, lúc này thấy nguy cơ đã qua đi thì cảm giác mệt mỏi lại trào lên.



- Muội … muội không sao chứ …



Bước xuống bậc thang 2 bước, âm thanh có vẻ hơi khàn khàn. Vân Trúc ôm cái giỏ nhỏ chạy đến, ngẩng mặt lên, vẻ mặt tươi cười, nhưng trên mặt đầy nước đọng cũng không biết là nước mưa hay nước mắt của nàng nữa. Bây giờ người nàng đã ướt sũng, cơ thể còn run lên, nhìn thấy bộ dạng của Ninh Nghị nàng rưng rưng nước mắt, khóc nấc lên rồi dừng lại muốn đỡ Ninh Nghị đi lên cầu thang:



- Huynh bị thương rồi …



- Không sao, không sao đâu …



Ninh Nghị nhẹ nhàng an ủi nàng mấy câu, rồi vịn vào tay nàng đi lên ba bốn bậc thang, đến dưới mái hiên, Vân Trúc cẩn thận đẩy một tấm da cứng lên chiếc giỏ, hiện ra mặt đứa trẻ đang khóc:



- Đây là … con của huynh và Đàn Nhi cô nương đúng không?




- Tôi, tôi cũng không rõ lắm … Bảo đại ca, bọn họ đuổi theo Ninh Lập Hằng, tôi cũng không rõ sao giờ họ vẫn chưa quay lại, có thể là … Có thế thể là bị tên Ninh Lập Hằng kia xử lý rồi?



- Đùa nào, võ công của Bảo huynh đệ giỏi thế nào chứ? Sao lại bị một kẻ võ nghệ non kém xử lý chứ, hẳn là bọn họ không quen thuộc địa hình nên đi vòng vo rồi, hừ … Dù sớm muội gì cũng bắt được nhưng thế này thì chậm quá!



Lần này từ Lương Sơn đến đây, cứu tù nhân Giang Ninh mới là việc chính, đến Tô phủ trả thù chỉ là nhân tiện thì làm thôi. Tịch Quân Dục cũng không dám nói đám người Bào Húc và Tiết Vĩnh đã làm hỏng chuyện. Tuy trên núi đều nói đến những chuyện nghĩa khí nhưng nếu làn này bên mình xảy ra tổn thất lớn như vậy vẫn sẽ có ảnh hưởng đến y. Lý Qùy có thể thay gã tìm ra lý do, gã bèn theo đó mà nói:



- Có lẽ là vậy.



Nhưng Lâm Xung lại liếc nhìn gã một cái:



- Ngươi sao lại bị thương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



Lâm Xung trọng nghĩa khí, có mối giao tình sâu sắc với Tịch Quân Dục nên nói có vẻ rất thân thiết.



- Không sao, bị một tên tiện nhân ám hại, phiền Lâm đại ca phải quan tâm rồi …



Bên này đã trao đổi xong, mấy người trong sân đã hoàn toàn bị khống chế, sau đó đám Lương Sơn đuổi hết người của Tô gia ra sân, từ từ đi về phía chính sảnh đi ra ngoài. Sắc trời u ám, mưa to, không lâu sau hơn một trăm người của Tô gia đã bị xua ra sân lớn. Dù là trai, gái, già trẻ cũng đều bị dầm dưới mưa. Đám hắc y nhân cầm đao vây xung quanh, canh giữ.



- Việc này giải quyết nhanh cho xong.



Tia chớp xẹt qua bầu trời cùng với tiếng sấm. Lý Qùy nói đến đây rồi lại hỏi Tịch Quân Dục, y cầm hai lưỡi búa trong tay, gào lên:



- Ninh Lập Hằng, mày mau ra đây cho ông, nếu không ông sẽ giết chết hết người nhà của ngươi.



Võ công của y cao cường, tiếng nói cũng vang to, lại dốc lực mà gào lên khiến cho toàn bộ Tô phủ đều là tiếng "giết hết, giết hết!". Dưới sân mọi người đang than khóc, cũng không ít người nhận ra tên đang ôm bụng dưới mái hiên chính là Tịch Quân Dục. Tuy rằng trước kia gã làm thủ quỹ nhưng ân oán hồi đó vẫn có người không biết. Trong số họ đột nhiên có người đứng dậy nói:



- Tịch thủ quỹ, Tịch đầu lĩnh … oan có đầu, nợ có chủ. Năm xưa người có ân oán với ngươi là Nhị tỷ, là phòng lớn bọn họ, nay Nhị tỷ ta ở chỗ này, ngươi vì sao lại muốn giết chúng ta …



Người đứng ra đó là Thất thiếu gia của Tô gia. Tô Văn Qúy của phòng ba, anh ta biết rõ chuyện Tịch Quân Dục thích Đàn Nhi, thậm chí trước kia còn châm ngòi cho gã hận thù. Bây giờ anh ta nói như vậy, Tịch Quân Dục cũng nhìn vào đám người, chỉ thấy ở một góc, Đàn Nhi che mưa bằng một tấm vải, được Cảnh hộ viện và một vài người đang bảo vệ ở giữa, đứng ở bên kia, còn có Tô Dũ đang chống quải trượng.



Tô Đàn Nhi vốn được bọc trong vải che mưa chốn ở đằng kia, bị gọi như vậy, bất thình lình nàng đã thành tiêu điểm rồi.