Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Mưa bão (8)

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


- Tịch chưởng quỹ, Tịch thủ lĩnh, oan có đầu, nợ có chủ, năm xưa người có oán thù với ngươi là Nhị tỷ, là người của phòng lớn, nay nhị tỷ ta ở chỗ này, vì sao ngươi còn muốn giết chúng ta …



Trời mưa to, khi Tô Văn Quý đứng ra khỏi đoàn người, toàn thân đều run lên.



Lúc này đột nhiên người Lương Sơn đánh đến cửa, đối với những người của Tô gia đó là một đả kích lớn trong ác mộng. Hầu hết những người này đều sống trong cảnh thái bình, chưa từng thấy cảnh giết chóc tùy ý như vậy, nay nhìn thấy từng người từng người bị chết, người thì bị trọng thương đầy máu, tất cả mọi người đều sụp đổ, nhưng đám người Lương Sơn liều chết xông vào, xua đuổi, thì cái chết rõ ràng càng gần hơn với mọi người.



Bây giờ Tô Văn Qúy mở miệng, có lẽ không chỉ đại diện cho tâm trạng của một mình gã mà còn của rất nhiều người cũng đang bị sợ đến vỡ mật. Trước lúc Tô Văn Quý nói chuyện đã có người ôm con nhỏ quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin. Giờ khắc này, người muốn nói như Tô Văn Quý không chỉ có một mình gã, chỉ là gã, chỉ là Tô Văn Quý nói trước nhất, thần sắc của những người còn lại chỉ là phụ họa thêm vào.



Chuyện như thế này không ai có thể đoán trước được, khi biết cường phỉ Lương Sơn đánh tới chính là Tịch Quân Dục dẫn lĩnh, Tô Dũ là người đầu tiên lên kế hoạch để Tô Đàn Nhi rời khỏi đây đi tìm Ninh Nghị. Ông ở đó âm thầm bảo đám người Cảnh hộ viện bảo vệ Đàn Nhi rút lui, vì thế mà Lý Quỳ Lương Sơn xông vào thì đám Cảnh hộ viện không bị giết, nhưng cơ hội chạy trốn chung quy cũng không có.



Lúc Tô Văn Qúy nói ra những câu kia, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tô Đàn Nhi, đang được mấy người hộ viện bảo vệ, không thể nghi ngờ là không muốn cho Tô Đàn Nhi may mắn thoát khỏi trong lúc này. Nhưng mọi người đồng thời nhìn nàng thì cũng nhìn phản ứng của Tịch Quân Dục. Tên này đã từng là chưởng quỹ Tô gia, bây giờ lại dẫn một đám đạo tặc về đây mà đứng ở đằng kia ôm vết thương ở bụng, mơ hồ đã toát lên cảm giác kiêu ngạo. Nhưng lúc này, nhìn thấy Tô Đàn Nhi ở bên kia y cũng không nói gì, ngay cả nghĩ đến việc báo thù như thế nào cũng do dự không biết nên mở miệng thế nào. Cũng trong lúc này, Tô Dũ đã dựng quải trượng đi về phía Tô Văn Qúy.



Cho dù là lúc này thì vị lão nhân này vẫn là chủ của Tô gia như cũ. Những người của Tô gia như một thói quan tản ra để lại một lối ở giữa. Đám người Lương Sơn không thấy Tịch Quân Dục nói gì cũng đang đợi xem tình thế phát triển thế nào. Tô Dũ đi về hướng Tô Văn Qúy, y sợ hãi lui về sau, miệng lắp bắp:



- Gia gia … gia gia! Cháu có nói gì sai …



Y lùi lại phía sau vài bước, rồi gắng gượng đứng ở đó, lúc này trên người ông cụ cũng ướt sũng, tay nắm quải trượng cũng run lên, vừa đi vừa lắc đầu:



- Nói sai rồi, ta biết ngươi sợ chết, con à … nhưng con cũng là người của Tô gia, tuy chúng ta là thương nhân nhưng ít nhất cũng phải biết cái gì đúng, cái gì sai. Giết con, giết ta đều là thứ thổ phỉ ác bạo này! Như con ấy, cho dù bọn chúng có để cho con sống sót … Thì ta cũng sẽ đích thân giết chết con.



Theo tiếng gầm nhẹ run run của Tô Dũ, Tô Văn Qúy hét một tiếng thảm thiết, máu phụt ra. Cả đời Tô Dũ chưa thực sự giết ai nhưng chỉ trong nháy mắt đã đâm chùy vào bụng cháu mình. Lúc Tô Văn Quý lui về phía sau, ông cũng rút dao ra lại đâm tiếp, một nhát đâm ở vai trái này vẫn kéo dài đến bụng. Tô Văn Qúy kêu lên thảm thiết, trong vô thức ra sức đẩy ông mình ra. Tô Dũ bị đẩy lùi lại năm sáu bước về phía sau, té ngã trên mặt đất.



Mọi người ở sân cũng sững sờ, ông cụ cố giãy dụa, bò chống gậy run rẩy đứng lên, trên tay vẫn cầm thanh chủy thủ:



- Các ngươi hãy nhớ cho rõ, Đàn Nhi là người nhà của các ngươi! Là tỷ, muội của các ngươi. Cho đến giờ nó cũng chưa làm sai một chuyện gì! Ta biết các ngươi sợ chết, sợ chết không phải là lý do làm súc sinh. Nợ máu này chính là tên cầm thú họ Tịch kia ăn cây táo rào cây sung! Văn Qúy, một khi cháu đã sợ chết như vậy … Thì chính gia gia đây sẽ tiễn cháu đi.



Ông cụ lại giơ chủy thủ định xông lên, người ở bên cạnh vội vàng khóc lóc chạy đến ngăn ông lại, cướp lấy thanh chủy thủ trên tay của ông. Trong lòng bọn họ chưa chắc đã không nghĩ giống như Tô Văn Qúy nhưng tình huống thế này cũng không có cách nào hơn nữa. Ông cụ bị ngăn cản liền quay lại quăng gậy xuống đất:



- Tịch Quân Dục, ngươi là tên súc sinh, ngươi muốn ra tay báo thù thì cứ ra tay với lão phu đây!



Đám hảo hán Lương Sơn cũng không phải là không tức giận bị ông lão khiêu khích như vậy, một gã da đen tiến lên nói:



- Vậy thì kết liễu ngươi luôn cho rồi!



Nhưng Lâm Xung nghiêng đầu nói nhỏ với đám người Vân Lý Kim Cương Tống Vạn:



- Đúng là người cương liệt.



Lý Qùy nhìn thấy vậy liền la lên:



- Ninh Lập Hằng, nếu ngươi không ra ta sẽ làm thịt lão già này đầu tiên.



La xong, tên mặc áo đen kia xông lên trước Tô Dũ các đó không xa. Tô Đàn Nhi hét lên:



- Dừng tay.



Vốn nàng được đám người Cảnh hộ vệ bảo vệ che chắn nhưng bây giờ nàng cũng ném vải mưa đi rồi bước ra:



- Đừng giết ông nội ta! Tịch Quân Dục không phải ngươi muốn báo thù sao! Giết ta đi! …



Nàng ngẩng đầu lên trong mưa, mắt nhìn đám người Lương Sơn chung quanh:




Ninh Nghị cười ngắt lời.



- Sơn phỉ tính cả gia đình, có khoảng bốn, năm vạn.



- Bốn, năm vạn, lượng công việc hơi nhiều, cần tranh thủ từng giây từng phút, ta không sao.



Hắn dừng lại một chút, rồi nói với Tiểu giáo kia:



- Vị huynh đệ kia là …



Không biết vì sao, vị tiểu huynh đệ kia tựa như rất cung kính với hắn, chắp tay nói:



- Tại hạ Nhạc Bằng Cử, là tiên phong dưới trướng tân thống lĩnh, may mắn được gặp Ninh tiên sinh, thật là vinh hạnh.



Ninh Nghị sửng sốt một lúc lâu:



- Ai cơ?



Tiểu Giáo kia cho rằng hắn đang hỏi "tân thống lĩnh", nói:



- Nghe Văn Nhân trưởng quan nói toàn bộ cửa thành Hàng Châu ngay từ đầu là do Ninh tiên sinh bày kế mở ra, lúc đó đầu tiên vào thành cũng chính là chúng ta.



Y nói đến đây, cảm thấy vinh hạnh có thể được đứng bên một vị anh hùng là Ninh Nghị, cười xán lạn. Ninh Nghị liếm môi, sau đó gật đầu:



- Ừm, vậy … giao cho ngươi …



- Ai?



Đối phương cũng ngẩn người, nhìn chúng nhân Lương Sơn đã rút lui về bên kia, tuy y võ nghệ cao cường, tính cách chính khí, nhưng đương nhiên cũng hiểu tình hình này không công bằng. Trong lòng đang kinh ngạc, cả người Ninh Nghị loạng choạng:



- Được rồi, tiếp theo …



"Keng" một tiếng, chiến đao trong tay rơi xuống đất, Ninh Nghị nghi hoặc cúi đầu, sau đó nhìn tay mình, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ. Hắn không bắt được đao, cả người cũng không còn chút sức lực nào.



Hình ảnh lúc xa lúc gần, bên tai vang lên những tiếng kêu kinh hãi của Tô Đàn Nhi … Bên sân rộng kia, chúng nhân Lương Sơn đã lao ra khỏi Tô phủ, có người canh giữ Bảo Húc trên xe. Đối với thương thế của Tiết Vĩnh, bọn họ cơ bản nhìn cũng biết đầu mối, nhưng lúc này tình huống cơ thể của Bảo Húc khá kì dị, các loại vết thương, trên đầu, mặt đang bị ăn mòn, đầy dấu vết đánh nhau cũng không biết đã tra tấn bao nhiêu mới ra bộ dạng thế này. Quan hệ của Lý Qùy và Bảo Húc khá tốt, nhìn thấy bạn như vậy, Lý Qùy hận la không thể giết chết hết Tô gia.



Đột nhiên, thấy Bảo Húc giật mình một cái, nói khàn khàn câu gì đó rồi máu ở mắt chảy ra, đã không mở ra được nữa, cũng không nhìn thấy tình hình chung quanh.



Đám người Lý Qùy ở bên cạnh lớn tiếng nói:



- Người anh em, không sao rồi. Đã không sao rồi! Chúng ta về rồi, về rồi sẽ giết sạch cả nhà già trẻ lớn bé bọn chúng.



Không biết Bảo Húc có nghe thấy hay không nhưng trên xe ngựa chỉ còn nghe thấy ứ ứ mấy câu, sao đó là tiếng gào:



- Đê tiện, vô liêm sỉ …



Tiếng nói tràn ngập sự phẫn nộ và uất ức, mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.



Bon họ biết từ trước đến hay Bảo Húc mạnh mẽ, lại hiếu sát tàn nhẫn, ai gặp cũng sợ. Bây giờ không biết rốt cuộc y đã phải trải qua chuyện gì mà bị biến thành như vậy, nhớ lại thần sắc dung mạo của người ở rên tại sân rộng, mọi người tuy rằng từ trước đến nay đều là hạng người từng giết rất nhiều người, lúc này trong đáy lòng đều dâng lên cảm giác sợ hãi lạnh lẽo …