Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Ở riêng

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


- Nghị ca ca.



Tiểu Thất Đi vào sâu trong sân, nơi ở của Tô Dũ, tiểu cô hương nhút nhát chào hỏi, Ninh Nghị vỗ đầu cô bé, cô bé liền cười rộ lên:



- Gia gia ở bên trong.



Biến cố mấy hôm trước, Tiểu Thất trong lúc hỗn loạn may mắn tránh được kiếp nạn nhưng trên mặt vẫn còn một vết sẹo nhỏ. Cái này đối với con gái chẳng khác nào phá hết dung nhan, nhưng dù sao tuổi của cô bé cũng chưa lớn, chỉ còn chờ xem sau này lớn lên dần dần sẹo có mờ đi hay không. Hắn hàn huyên với cô mấy câu rồi đi vào lương đình trong tiểu viện, Tô Dũ đang nói chuyện với mấy đứa nhỏ của Tô gia, thấy Ninh Nghị, ông liền bảo mấy đứa nhỏ đi chỗ khác chơi.



Đầu tháng tư, chuyện cường phỉ Lương Sơn cướp tù ở Giang Ninh truyền đi xa, làm thiên hạ lục lâm sợ hãi. Thực ra, họa diệt môn của Tô gia chẳng qua cũng chỉ là một làn sóng nhỏ, sau đó ba phòng Tô gia chính thức tách riêng, thì sóng càng gợn thêm một chút, vẫn khó có thể khiến cho mọi người chú ý.



Đứng ở góc độ thiên hạ mà nói là như thế, trên thực tế, nếu chỉ ở trong phạm vi Giang Ninh, người chú ý đến chuyện này có rất nhiều, như hai nhà Tiết gia, Ô gia đứng đầu trong ngành vải, hay là thương hộ Bộc Dương gia, hoặc là một vài gia đình vùng Hàng Châu từng chịu chút ân huệ của Ninh Nghị. Từ sau khi Tô gia trải qua chuyện này hoặc là thăm hỏi, hoặc là lẳng lặng quan tâm, đại để đều là biểu hiện lập trường của mình. Trong chuyện này, cho dù Ninh Nghị là kẻ như thế nào, không nên làm cho gia tộc mình khó xử, cũng có người tỏ vẻ dù thế nào thì cũng đứng sau lưng ủng hộ hắn. Các loại trường hợp cá biệt không phải nhưng vậy, nhưng đến cuối cùng, vẫn rời khỏi Tô gia.



Trong chuyện này Tô Dũ có tác dụng về chủ đạo, Ninh Nghị lại gần như tham gia vào tất cả các quá trình. Lúc này Tô gia chia nhà, với lúc trước ở cùng mọi người là không giống nhau. Nhìn thái độ biểu hiện của hai bên, một khi tách ra, phòng lớn tuy rằng vẫn còn duy trì danh nghĩa Tô gia, nhưng thực tế thì do phòng hai phòng ba hoàn toàn quyết định. Lão thái công đã hầu như tỏ thái độ quyết tuyệt phân chia nhỏ tài sản, vì biết kế hoạch sắp lên bắc của Ninh Nghị, dự phòng chia sản nghiệp cho phòng lớn hầu như đều là phía bắc Trường Giang. Sản nghiệp bên kia của Tô gia cũng không nhiều, thoạt nhìn thì bên nặng bên nhẹ nhưng trên thực tế nếu để cho Tô Đàn Nhi, Ninh Nghị dựng lại cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng từ nay về sau chuyện của phòng hai phòng ba, phòng lớn đã không có nghĩa vụ phải hỗ trợ bất cứ lúc nào nữa. Chính là muốn cho đám người Ninh Nghị hoàn toàn thoát ly khỏi sự trói buộc của phòng hai phòng ba bên này, ra đi nhẹ nhàng.



Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đối với việc được chia bao nhiêu tài sản, đều không có quá để ý. Đến lúc này, những người khác trong Tô gia mới cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Ngay cả những người thường oán thầm hai vợ chồng Ninh Nghị hắn thì sau liên tiếp những sự cố phát sinh, tư duy lên một chút họ mới hiểu được sức nặng của đôi vợ chồng này. Một khi không có bọn họ thì phòng hai phòng ba cùng chỉ có thể giữ cái đã có, còn năng lực giữ gìn thì không đủ.



Lúc nhận ra điểm này, đầu tiên là mấy vị lão bối khác trong Tô gia phản đối, bọn họ vẫn muốn cột vợ chồng Ninh Nghị ở Tô gia như cũ, dù Tô gia có nội chiến thế nào. Chỉ cần có hai vợ chồng hắn ở đây, thì cũng không đến nỗi nào. Rồi tiếp theo một vài bàng chi của phòng hai phòng ba cũng bắt đầu bàn tàn, nói rằng dù ra ở riêng thì vẫn là người một nhà, chỉ có đám người Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương lần này trong đại loạn may mắn sống sót là nhân vật trung tâm của phòng hai phòng ba, lúc này cũng chỉ ngậm miệng nhìn, hoàn toàn không đưa ra yêu cầu gì với vợ chồng Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị, thậm chí còn tỏ thái độ ném hết lòng tự trong và sự thương tổn thì cũng tình nguyện dùng hơn phân nửa tài sản để hoàn toàn không đưa ra hết những việc mình làm, thậm chí chuyện chia hơn nửa tài sản để cho vợ chồng hắn.



Trong toàn bộ quá trình này Ninh Nghị đại diện cho Tô Đàn Nhi mỗi ngày đến đây ngồi một chút, không bày tỏ nhiều thái độ. Nhưng ngày đó tất cả mọi người đã nhìn thấy hắn đánh nhau với cường phỉ Lương Sơn tại sân rộng. Không một ai dám nói bừa, mò mẫm lợi ích trước mặt hắn. Mấy ngày qua thương nghị sự việc giải quyết dứt khoát xong, chuyện tiếp theo sau đó, sợ rằng chính là phải duy trì liên tục một hai tháng, chỉ là nếu Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đã không thèm để ý phân chia gì đó cho mình, thì cũng không quá mức để tâm gì cả.




- Cô gia, chẳng lẽ nói …



Nếu em thích Tịch Quân Dục thì ngài sẽ không giết y sao?



- Sao có khả năng.



Ninh Nghị vỗ vai nàng:



- Ta sẽ khuyên bảo em nhiều hơn.



Hôm nay đến đây, ngoài có chuyện Tô Dũ phân chia nhà ra, Quyên Nhi còn dẫn theo người mang mấy thứ đi. Vết thương trên người Ninh Nghị đã dần khỏi, ngồi kiệu về mới ra khỏi cửa ngách của Tô gia thì một hòn đá bay tới ném vào trong rèm kiệu trúng vào đầu hắn. Viên đá cũng không lớn lắm, hắn ôm đầu vén rèm lên nhìn ra, bên kia đường Nguyên Cẩm Nhi đang trừng mắt há mồm nhìn sang, đại khái là cô không ngờ mình lại ném chuẩn như vậy, sau đó nhìn sang trái, nhìn phải như không có chuyện gì liền cất bước rời đi.



Người nâng kiệu muốn đi qua bắt cô lại, hắn vẫy tay:



- Bỏ đi.



Hôm nay về nhà, vết thương cũ chưa lành lại có vết thương mới, trán hắn nổi lên một cục.