Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Màn mưa
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Qua buổi trưa không lâu, mây đen bao phủ trên không trung hồ Hồng Trạch.
Trong mưa gió, những cơn sóng dữ xô vào bờ hồ. Dưới màn mưa màu nâu xanh đó, chiếc thuyền lớn vận chuyển Sinh Thần Cương tính cả vài chiếc thuyền con bảo vệ xung quanh như ẩn như hiện trong tầm nhìn bên bờ hồ.
Cùng giờ phút đó, Hu Di cũng đang chìm trong một màn mưa màu xanh, đây không được coi là mưa to, nhưng kéo dài liên tục từ tối hôm qua đến giờ khiến cho người ta cảm thấy như không phải là trong mùa hè. Mà vì mấy ngày gần đây trời mưa liên tục, đường phố trong thị trấn đều ngập ngụa trong bùn lầy, bẩn không chịu được, nhưng với những người sống ở đây thì họ đã quá quen với cảnh như vậy, không phải là khó có thể chịu được đến nhường nào.
Trên đường xe ngựa phóng nhanh ra khỏi bến tàu, Ninh Nghị vén rèm nhìn ra ngoài. Lúc này đã qua bữa trưa, lúc này đích đến chính là tới Tây uyển dạo một vòng giải sầu, trước sau đều có xe ngựa đang chạy nhanh, mà người ngồi ở cỗ xe phía sau hẳn là Trách Vân Phong. Cũng vì trong xe ngựa này, Chu Bội đang ăn mặc trang phục nam giới một cách vụng về, xem ra có phần cẩn thận lại không nhịn được mà ríu rít nói chuyện với hắn.
Chuyện lần này, Ninh Nghị cũng không cần phải che giấu Chu Bội gì, dù sao thiếu nữ trước mặt này vẫn có thể hoàn toàn tin tưởng được, hơn nữa dù sao thân phận của mình không đủ, lúc làm việc có thể "xé da hổ làm cờ", có một vị Tiểu quận chúa đứng ở phía mình cũng là chuyện rất tuyệt. Chỉ là lúc Chu Bội ngủ dậy thì đã gần trưa, sau đó tin tức liên tục được đưa tới, hắn cùng với Văn Nhân Bất Nhị, huynh đệ Tề gia, thậm chí cả đám người Tô Văn Dục đi theo làm việc đều phải gặp nhau, thương lượng sự phát triển của sự tình.
Trong tình huống như vậy, Chu Bội ở một bên nghe được vài mẩu đối thoại mà đã nhận ra dấu vết. Biết chiều Ninh Nghị định tới tây uyển, nàng đã ăn mặc trang phục nam tử trước tiên, sau đó đi theo. Thấy lúc này Ninh Nghị không có chuyện gì mới quyết định mở miệng hỏi những điểm đáng ngờ mà mình đã nghĩ trong lòng.
- … Chuyện này cũng sắp xếp xong xuôi rồi sao? Thầy và mọi người đã thuyết phục vị Trần phó tướng kia như nào? Còn nữa còn nữa, những thứ mà buổi sáng đệ tử nói kia, thầy cũng dự liệu được sao? Bọn cướp kia là ai, thật sự đang định đánh Sinh Thần Cương ư?
Nàng vốn nhu thuận hệt như một cô thư ký nho nhỏ yên lặng ngồi một bên, lúc này mới một lúc hỏi hết tất cả. Ninh Nghị nhìn xe ngựa Trác Vân Phong ở phía sau, cũng cười cười.
- Sự tình nó là thế nào, chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng việc có thể làm thì đã làm rồi. Hai ngày nay ta thương lượng với mấy người Văn Nhân, nếu thực sự có kẻ có ý định gì đó với đội tàu, phương pháp có thể nhất sẽ là gì. Sau khi chỉnh lý lại vài phương hướng, sáng trò cũng nói rồi đó, những gánh hát ảo thuật, hát hí khúc, rồi tiểu nhị tửu lâu được chiêu vào bến tàu kia rồng rắn lẫn lộn, là sơ hở mà người ta có thể lợi dụng nhất, chúng ta kiểm tra … tương đối hệ thống một lần, coi như là rèn luyện một lần, kết quả đúng là đã phát hiện vài kẻ khả nghi …
Thiếu nữ đội chiếc mũ thư sinh trông khá buồn cười kia nhìn hắn, gật đầu một cái thật mạnh, loại đấu đá nhau này nàng rất thích nghe:
- Như vậy là thật sự có kẻ hứng thú với Sinh Thần Cương rồi?
Ninh Nghị lắc đầu:
- Có kẻ giám thị tình hình thuyền không có nghĩa là người ta nhắm vào Sinh Thần Cương, có thể là bọn cướp muốn lấy tiền chuộc thì dễ dàng hơn, cũng có thể là có thù oán với tên nhị thế tổ táng tận lương tâm nào đó. Cho dù trên thuyền không có Sinh Thần Cương, nhiều người lên phía bắc như vậy, những thứ như bảo bối vật quý có rất nhiều. Chúng ta quy nạp ra vài biện pháp, ví dụ như làm cho bến tàu bốc cháy, tất cả mọi người hoảng sợ rời thuyền, sau đó nghĩ cách cướp lấy tài vật trong thuyền, hoặc là dứt khoát trù tính chuyện lừa đi một chiếc thuyền, bất kể như nào cũng phải có người hiểu rõ. Nhưng một khi thật sự có người như vậy lẫn vào trong, lúc chúng ta nói cho Trần phó tướng thì y cũng đã sợ rồi, kết quả là không thể phối hợp với chúng ta nữa … Mà nếu y chịu phối hợp thì chuyện này lại dễ làm.
- Nói như vậy tức là sự tình cũng chỉ xác định được chút xíu thế ư?
Chu Bội nghĩ nghĩ, cảm thấy hơi thất vọng.
Ninh Nghị cười nói:
- Muốn xác định được nào có đơn giản như vậy, cho dù tìm hiểu nguồn cội rồi tra ngược lại thì cũng không phải là chuyện có thể làm trong ngày một ngày hai.
Nhưng kỳ địch dĩ nhược, mượn hoa hiến phật, cái gì nên làm thì đã làm rồi, tiếp sau là xem có thành quả hay không mà thôi. Cái hố này ấy, tốt nhất là đừng có ai nhảy, nếu có người nhảy thì coi như mọi người gặp xui rồi … Loại sự tình như có kẻ định cướp Sinh Thần Cương hoặc đội tàu này, với tiểu quận chúa nó có vẻ là khá thú vị, nhưng với Ninh Nghị thì hắn lại không hy vọng chuyện gì phức tạp xảy ra. Chu Bội vốn còn thầm đoán xem hắn tới Tây uyển có phải là vì tìm kiếm manh mối liên quan tới lần bắt cóc kia hay không, lại hỏi vài câu mới biết được thầy không quá để ý chuyện lần này, chỉ tới đó giải sầu thôi. Nàng nghĩ như thế một lát, cảm thấy thầy quả nhiên là người làm đại sự.
Đối với chuyện lần này, Ninh Nghị đã làm hết sức có thể, nên bỏ qua sau đầu chứ không cần phải nghĩ nữa, nếu không sẽ để lỡ chính sự. Mặc dù lúc này hắn thấy rằng khả năng thuyền quan xảy ra chuyện là không lớn.
Nhưng cách đó mấy chục dặm, trên hồ Hồng Trạch đang được bao phủ trong màn mưa, một trận ngộ chiến dữ dội đã và đang xảy ra.
Hắn hỏi như vậy, Xuân Mai vốn định đi ra ngoài cũng đứng lại, Lý Sư Sư cười, nhíu mày:
- Ninh đại ca cũng nghe nói?
- À, nửa đêm một đám người về ầm ĩ về chuyện đó.
- Kẻ bên ngoài chính là người đó, lời nói cử chỉ đúng là có phần xuất chúng, nếu Ninh đại ca muốn kết bạn, tiểu muội có thể giới thiệu cho. Tuy nhiên hắn lại khá được Kỷ Liên Hồng Kỷ cô nương ưu ái.
Lý Sư Sư khẽ cười:
- Nghe nói lần này vị Vương công tử kia cũng lên kinh, hắn phong lưu xuất chúng, lời lẽ hơn người. Lần này đội thuyền của Ninh đại ca tốt nhất là hãy kết bằng hữu với hắn, mời hắn cùng lên bắc, như vậy sau này cần giao thiệp. Ừm, Xuân Mai đi mời hắn vào đây.
Xuân Mai đang định gật đầu thì Ninh Nghị khoát tay:
- Đừng, không cần đâu! Ta chỉ tò mò nên hỏi chút thôi. Nghe nói tài nghệ gảy đàn Không của Sư Sư là vô song, chỉ là không ngờ lại có người có thể theo được. Vị … Vương công tử kia, hắn hát rất hay sao?
- Tuy người bên ngoài hơn phân nửa là khen tiểu muội, nhưng vị Vương Nhàn Vương công tử này … quả thật là hát rất hay.
Lý Sư Sư gật đầu, lại cười nói tiếp:
- Ngày khác nếu rảnh tiểu muội sẽ đàn một khúc cho Ninh đại ca nghe.
Vừa nói, nàng vừa phất tay với Xuân mai, hiển nhiên là bảo Xuân Mai không cho vị Vương công tử kia vào. Xuân Mai gật đầu đi ra ngoài, sắc mặt hơi ủ rũ.
Cũng vào lúc này, bên kia viện vang lên tiếng của Chu Bội:
- Thầy, thầy ơi …
Nàng chạy một mạch tới, có vẻ vui mừng, đến bên cửa vào đã hưng phấn nói:
- Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi, thật sự đánh nhau rồi …
Lý Sư Sư còn tưởng rằng bên ngoài có ai tranh giành tình nhân nên mới đánh nhau, lại nghe Chu Bội nói tiếp:
- Hồ Hồng Trạch ấy, thật sự có thủy phỉ cướp Sinh Thần Cương rồi, hơn một ngàn người bị tính kế, giờ đang tan tác chạy trốn khắp nơi kìa. Thật lợi hại, thầy, trận kia đánh thế nào nhỉ, đệ tử … À, là cái vị biểu đệ Tô Yến Bình nhà thầy truyền tin tới! Ô, hắn đâu … chạy đâu mất rồi …
Chu Bội nhìn phía sau, không thấy bóng dáng Tô Yến Bình đâu, lại hưng phấn mà nhìn ngó xung quanh …